Bao khoai tây

Bấy giờ, ông Phêrô đến gần Ðức Giêsu và hỏi: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha thứ đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Ðức Giêsu đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy.”

Matthêu 18:21-22

Đây là chuyện tôi nghe:

Môn đệ nọ luôn phiền não vì cứ ôm trong lòng những lời nói hay việc làm mà người khác xúc phạm anh. Một hôm đạo sư vời anh tới, trao cho cái bao rỗng và một giỏ đầy ắp khoai tây. Ngài bảo:

- Tất cả những ai thời gian qua đã làm gì hay nói gì khiến con không thể nào tha thứ được, con hãy khắc tên của họ vào những củ khoai này. Mỗi củ khắc tên một người, rồi bỏ vào bao.

Anh vâng lời. Chẳng mấy chốc cái bao rỗng đã nặng trĩu những khoai là khoai.

Đạo sư lại bảo:

- Trong một tuần liền, đi đâu bất kỳ, con hãy vác theo bao khoai này. Con chẳng được rời nó. Trong tuần, hễ có ai lại làm con hờn oán, thì cứ lấy thêm một củ khoai và khắc tên kẻ đó rồi bỏ vào bao.

Vì rất tôn kính đạo sư, anh một mực làm theo lời thầy dạy. Dần dà trọng lượng cái bao lại tăng thêm, và càng vác lâu ngày thì càng mệt; anh thấy mình phải gắng sức nhiều hơn.

Sau vài ngày, những củ khoai bị khắc chữ bắt đầu thối rữa dần. Vác bao khoai bốc mùi khó chịu như thế kè kè bên mình chẳng khác gì một cực hình.

Cuối cùng, kỳ hạn một tuần rồi cũng qua. Đạo sư lại vời anh tới, và hỏi:

- Sao con? Ý con thế nào?

- Thưa thầy, phải vác bao khoai thối rữa suốt bên mình nhiều ngày liền, con cảm thấy khổ sở lắm. Thế rồi con suy nghĩ thêm, tại sao thầy muốn con làm việc này. Bao khoai nặng và thối phải chăng cũng giống như những hờn oán cứ đeo mang trìu trĩu trong lòng, làm con khổ tâm?

Đạo sư gật đầu:

- Phải đó con. Khi nuôi trong lòng một mối ác cảm, chúng ta quả thật rất khổ tâm. Vậy, phải làm sao trút bớt gánh nặng này cho nhẹ lòng vơi dạ, hở con?

- Thưa thầy, con phải bớt bỏ khoai vào bao, nghĩa là đừng hờn oán ai nữa.

Đạo sư mỉm cười:

- Khoan dung, tha thứ cho một người cũng giống như con bỏ bớt ra khỏi bao một củ khoai thối. Bao mà trống rỗng tức là con chẳng còn nuôi lòng ác cảm với ai cả. Con có thể tha thứ cho bao nhiêu người đã làm khổ con?

Lúng túng một lúc, môn đệ thú thật:

- Thưa thầy, tha thứ chẳng dễ chút nào! Nhiều lúc con cũng muốn tha thứ họ, nhưng trong con liền có một lực vô hình ngăn cản. Con nghĩ, có lẽ là con tự ái.

Đạo sư dịu dàng đặt bàn tay lên vai môn đệ, bóp nhẹ:

- Phải đó con. Tự ái tức là yêu cái ta của mình nhiều quá. Nó cản ngăn không để mình mở lòng ra mà tha thứ, khoan dung người khác. Một vận động viên điền kinh phải khổ luyện gân cốt, cơ bắp thì người tu chúng ta cũng phải khổ luyện tâm hồn, trui rèn ý chí để tự thắng những tình cảm thấp thỏi thường tình.

- Thưa thầy, đã đành con phải rèn luyện khổ nhọc để tập khoan dung, nhưng trong lúc con chưa thể tha thứ được những người cũ thì có thêm vài người mới lại gây phiền não cho con! Làm sao kiểm soát được việc làm hay lời nói của kẻ khác để con khỏi khổ lòng?

- Chúng ta không thể buộc kẻ khác hay ngoại cảnh phải theo đúng ý ta muốn! Vấn đề là chính ta phải biết tự kiểm soát trước kẻ khác và ngoại cảnh. Trở lại với bao khoai của con. Củ khoai thối là gì? Cái bao đựng khoai là gì?

- Củ khoai thối là những ác cảm, những hờn oán. Cái bao là... Thưa thầy, nó là cái chứa đựng ác cảm, oán hờn. Nó là... nó là...

Môn đệ lúng túng. Đạo sư từ ái nhìn, nhẫn nại chờ học trò tự tháo gỡ vấn đề. Lúc sau, anh nói tiếp:

- Nó là cái gì đó ở trong con, khiến con cứ day dứt, gặm nhấm những điều phiền não do kẻ khác gây ra... À, nó là huyễn tưởng rằng cái tôi của con rất quan trọng; con là cái rún của năm châu thế giới. Cho nên hễ ai trái ý, xúc phạm con thì dứt khoát không thể bỏ qua.

- Vậy, theo con, chỉ cần trút bỏ khoai thối hay là nên quẳng luôn cái bao chứa nó?

Như bừng tỉnh, môn đệ liền chắp tay xá thầy tạ ơn:

- Thưa... thưa thầy... hãy quẳng cái bao đi, ném cái tôi đi. Khi ấy, bất kể thiên hạ nói gì hay làm gì nghịch ý con, cũng không còn là chuyện lớn lao nữa.

Đạo sư gật đầu, mỉm cười:

- Nói thì dễ. mà quẳng cái bao đi không dễ, con nhé! Con phải rèn tập, cố gắng rất nhiều. Nhưng Đạo thì tự nhiên, không phải gắng sức. Chỉ khi nào con không còn thấy có khoai, có bao, có quăng bỏ... thì bấy giờ mới tạm gọi là đạt tới Đạo khoan thứ.

Phú Nhuận, 30-12-2013

Dũ Lan Lê Anh Dũng

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Không những nói “tấm lòng”, người Việt còn nói “tấc lòng”. Đây là lối nói văn vẻ, thường thấy trong văn học.
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Học giả nước ngoài quen gọi đạo Cao Đài là “syncretic religion” tức là “tôn giáo dung hợp” mà trong đó họ thấy yếu tố chủ đạo không gì khác hơn Tam Giáo. Chính yếu tố chủ đạo của Tam Giáo dường như che khuất yếu tố rất riêng của...
Chuyện cũ kể lại:  GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Chuyện cũ kể lại: GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Trong lúc đi qua cánh đồng, anh chàng kia thình lình nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một con cọp từ xa. Sợ hãi, anh liền vắt giò lên cổ chạy trối chết. Con cọp đuổi theo tức thì. Chẳng mấy chốc anh phải vội dừng chân vì trước mặt...
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Không những nói “tấm lòng”, người Việt còn nói “tấc lòng”. Đây là lối nói văn vẻ, thường thấy trong văn học.
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Học giả nước ngoài quen gọi đạo Cao Đài là “syncretic religion” tức là “tôn giáo dung hợp” mà trong đó họ thấy yếu tố chủ đạo không gì khác hơn Tam Giáo. Chính yếu tố chủ đạo của Tam Giáo dường như che khuất yếu tố rất riêng của...
Chuyện cũ kể lại:  GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Chuyện cũ kể lại: GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Trong lúc đi qua cánh đồng, anh chàng kia thình lình nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một con cọp từ xa. Sợ hãi, anh liền vắt giò lên cổ chạy trối chết. Con cọp đuổi theo tức thì. Chẳng mấy chốc anh phải vội dừng chân vì trước mặt...
Món quà cuối năm
Món quà cuối năm
Tiễn bạn ra về, tôi trở vào nhà với tập sách bìa carton, thiết kế trang nhã. Rọc lớp màng co bao ngoài, lần giở từng tờ giấy couché matt 64 gsm trắng láng, ngắm nhanh một số trong rất nhiều tranh minh họa, tôi nghĩ tới tấm lòng của...
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG
Nhà văn Samuel Langhorne Clemens (1835-1910), bút danh Mark Twain, có bốn người con. Ngoài bé trai đầu lòng là Langdon chết vì bệnh bạch hầu lúc mười chín tháng tuổi, ông có thêm ba cô con gái là Susie (1872-1896), Clara (1874-1962), và Jean (1880-1909).

Chuyện cũ kể lại: NGỌC BÍCH BIỆN HÒA
Chuyện cũ kể lại: NGỌC BÍCH BIỆN HÒA
Bộ tiểu thuyết Ðông Chu Liệt Quốc Chí danh tiếng của Phùng Mộng Long (1574-1646) gồm một trăm lẻ tám hồi (tức chương). Hồi Thứ Chín Mươi chép sự tích viên ngọc quý của Biện Hòa.
GÃ KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
GÃ KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
Từ gã khổng lồ ích kỷ, hắn đã trở thành người nhân ái, vị tha, để cuối cùng được thánh hóa... Truyện ngắn Gã Khổng Lồ Ích Kỷ chính là câu chuyện về tình thương thánh hóa con người.
NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
Truyện ngắn của Tolstoy nhắc tôi nhớ lời Chúa (Gio-an 15:9-17): Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã thương yêu anh em. Và tôi cũng nhớ tới lời Đức Chí Tôn: Sự thương yêu là chìa khóa mở tam thập lục thiên, cực lạc thế giới và Bạch...
NHƯ HOA NỞ MUỘN
NHƯ HOA NỞ MUỘN
Lấy cảm hứng từ đoạn Phúc Âm Gioan 20,19-29, họa sĩ Ý Caravaggio (1571 - 1610) vào khoảng năm 1601 - 1602 đã vẽ bức tranh Tính Đa Nghi Của Thánh Tôma (The Incredulity of Saint Thomas), sơn dầu trên bố. Nhờ ngài Tôma đa nghi mà chúng ta có...