Câu chuyện mùa Phục sinh buổi sáng Phục sinh sau dông bão

Giống như một trận bão dữ dội qua đi, để lại phía sau hoang tàn, đổ vỡ. Nhưng sớm Chủ Nhật hôm nay tất cả đều im ắng - sự lặng lẽ tạm thời sau bão tố - hay là dường như thế đối với Maria Mácđala.

Trước tiên là Giêsu, đấng dẫn đạo và ngôn sứ xuất thân từ Galilê. Khi lòng sùng kính ngài ở Giêrusalem lên tới đỉnh điểm thì chỉ mới tuần trước, nhiều người đã xem ngài là đấng Mêsia. Nhưng hôm thứ Sáu, những kẻ thù nghịch đã thành công khi hành hình ngài bằng cách đóng đinh trên thập giá.

Những kẻ thù nghịch cắt cử lính canh giữ mộ ngài. Tại sao thế? Chúng nghe đồn rằng Giêsu sẽ “sống lại” vào ngày thứ ba. Ðám nghịch thù ấy bảo chuyện này phi lý, nhưng chúng không thể liều lĩnh khinh suất. Nếu có lính canh, đặc biệt là quân La Mã, thì môn đồ của Giêsu chẳng dám lấy trộm thi hài và sẽ không thể tuyên bố rằng Thầy mình đã sống lại. Hãy che đậy bất kỳ những chuyện gì có thể làm nhen lại ngọn lửa trong lòng dân chúng thành Giêrusalem. Ðó là kế hoạch chúng vạch ra.

Trong đêm tối ẩm ướt, ớn thấu xương, đám lính canh tụm lại quanh đống lửa kêu tí tách, ánh lửa bập bùng hắt lên các ngôi mộ những hình ma bóng quái chập chờn. Lính tráng chẳng sợ chi đâu, chỉ là khó chịu, sốt ruột mong chờ ánh bình minh sẽ sớm tỏ rạng ở chân trời.

Các môn đệ của Thầy Giêsu cũng lưu tâm tới chuyện phục sinh, nhưng họ sợ sẽ bị bắt vì có liên hệ mật thiết với Thầy. Họ trốn tránh trong thành phố. Kẻ nghịch thù mỉm cười tự mãn:

“Bây giờ chả còn phải lo lắng gì về đám người đó cả.”

Những đoàn hành hương đông đúc lúc trước dồn tụ chật ních Giêrusalem thì nay đã quay về làng họ, trở về với gia đình họ sau khi xong lễ Vượt Qua, mang theo câu chuyện đầy bức bối về đấng cứu độ ở Galilê bị sát hại. Dĩ nhiên họ vẫn còn căm giận, nhưng không còn mối nguy về cuộc nổi dậy để phản kháng vụ xét xử và hành hình vị Thầy người Nadarét.

Ðó là những gì còn lại ngay trước bình minh. Buồn đau, bi thảm. Ðã hy vọng nhiều, đã hứa hẹn nhiều, nhưng giờ đây lại trở thành con số không. Một phong trào tràn đầy hứng khởi, hồ hởi đã bị nghiền nát; Thầy bị giết hại, tông đồ trốn tránh, tín hữu rã rời phân tán.

Nhưng sau bão dông cuộc sống phải tiếp tục. Maria Mácđala vốn là một trong những môn đồ sùng tín nhất của vị Thầy người Nadarét. Bà và mấy phụ nữ khác đã dậy rất sớm để tới viếng di hài Thầy mình, và họ đang trực chỉ khu hầm mộ nằm bên ngoài tường thành. Trong hầm mộ, di hài Thầy nằm lạnh lẽo, bất động trên phiến đá. Maria Mácđala đã ở đó tối Thứ Sáu. Ðôi bàn tay bà đã giúp lau rửa thi hài và liệm xác.

Các bà rời khỏi đường mà rẽ vào khu vườn mộ, lầm lũi cất bước như không hồn. Thình lình, Maria ngước lên nhìn và hét toáng:

“Tảng đá bị dời chỗ rồi!”

Bà chạy ùa vào vườn, băng qua dấu tích ám khói của đống lửa đêm trước, đồ đạc đám lính ném vương vãi trong lúc hoảng loạn tháo chạy. Bà ráng hết sức lao tới cửa hầm mộ mở toang. Dây băng và con dấu niêm phong của quân La Mã buông thõng, đong đưa trong làn gió ban mai.

“Thầy đâu rồi?”

Bà thét lên và thò đầu vào trong hầm mộ.

Bóng tối của hầm mộ và mùi đá vôi mới đục cắt choàng phủ lên bà. Khi mắt đã quen với bóng tối, bà nhận ra cái bệ đục từ vách đá, trông thấy trên đó những vải liệm được xếp lại tử tế. Nhưng Thầy Giêsu ở đâu? Ôi, quân trộm mồ cướp mả!

Nhanh như cắt, bà bắt đầu chạy trở ngược vào thành Giêrusalem.

“Mình phải báo tin cho Phêrô và Gioan.”

Bà chạy nhanh hơn. Dừng lại ở đầu đường nơi các tông đồ đang ẩn náu, hai tay chống vào đầu gối, bà thở hổn hển. Rồi bà dộng mạnh lên cánh cửa.

“Phêrô, Phêrô!”

Một lúc khá lâu, Phê-rô mới hé cửa ra, ngó xuôi ngó ngược hai đầu phố. Cuối cùng, ông ra dấu cho Ma-ri-a bước vào và lẹ làng đóng ập cửa lại.

“Có kẻ đã trộm xác Thầy ra khỏi mộ! Chúng tôi không tìm thấy Thầy!”

Phêrô và Gioan lúc này đều hoảng hốt. Họ tròng vội áo dài, xỏ dép, và lao mình về hướng vườn mộ. Maria theo sau. Bà đi chậm, đầu gục xuống, vừa lầm lũi bước vừa thổn thức. Lúc bà tới bên mộ thì Phêrô và Gioan đã tới trước và rời khỏi rồi. Cũng không thấy các bà khác đâu cả.

Bà dừng cạnh cửa mộ một chốc, khóc thảm thiết. Rồi bà trấn tĩnh và bước vào gian hầm lạnh lẽo. Lúc này mặt trời đã lên, hắt những bóng râm ngã dài trong vườn. Lúc này trong mộ dường như cũng sáng tỏ. Hai ông y phục trắng sáng ngời, áo dài chấm bàn chân, cùng đứng lên khi bà đi vào.

“Tại sao chị khóc?”

Bà vừa khóc vừa kể lể:

“Họ đã mang Chúa đi mất rồi, và tôi không biết họ để ngài ở đâu.”

Lúc bà ngẩng lên, hai người ấy không còn đứng đó nữa. Bà xoay người. Kìa, mặt trời hắt bóng một ông khác nơi lối vào. Bà cho là người coi vườn mộ. Có lẽ ông ta biết đấy.

Người ấy hỏi khẽ:

“Tại sao chị khóc? Chị đang tìm ai?”

Bà bắt đầu kể lại câu chuyện đau sầu lần thứ ba, kể về quân trộm mả cướp mồ đã xâm phạm hầm mộ, kể về vị Thầy đã cứu vớt bà và đã trả lại cho bà trọn vẹn cuộc sống. Bà van nài:

“Nếu ông có mang Thầy đi, hãy cho biết xác Thầy ở đâu để tôi còn tìm lại. Sẽ không có rắc rối gì đâu.”

“Maria!”

Cái giọng sao mà quen thuộc.

Bà ngước lên, ngỡ ngàng nhận ra. “Thầy ơi!” Bà bật khóc và phủ phục xuống chân Thầy.

Là Giêsu. Là Chúa. Thầy không chết. Thầy trỗi dậy khỏi mộ. Thầy còn sống. Thầy đã phục sinh như Thầy đã báo trước.

Cơn bão qua rồi và vầng dương đang xé toang mây mù để bắt đầu một ngày mới.

Nhiêu Lộc, 18-5-2020

Nguyên tác: Easter Morning after the Storm

Tác giả: Ralph F. Wilson (tiến sĩ thần học, Mỹ)

Bản dịch: Huệ Khải

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Không những nói “tấm lòng”, người Việt còn nói “tấc lòng”. Đây là lối nói văn vẻ, thường thấy trong văn học.
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Học giả nước ngoài quen gọi đạo Cao Đài là “syncretic religion” tức là “tôn giáo dung hợp” mà trong đó họ thấy yếu tố chủ đạo không gì khác hơn Tam Giáo. Chính yếu tố chủ đạo của Tam Giáo dường như che khuất yếu tố rất riêng của...
Chuyện cũ kể lại:  GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Chuyện cũ kể lại: GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Trong lúc đi qua cánh đồng, anh chàng kia thình lình nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một con cọp từ xa. Sợ hãi, anh liền vắt giò lên cổ chạy trối chết. Con cọp đuổi theo tức thì. Chẳng mấy chốc anh phải vội dừng chân vì trước mặt...
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Không những nói “tấm lòng”, người Việt còn nói “tấc lòng”. Đây là lối nói văn vẻ, thường thấy trong văn học.
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Học giả nước ngoài quen gọi đạo Cao Đài là “syncretic religion” tức là “tôn giáo dung hợp” mà trong đó họ thấy yếu tố chủ đạo không gì khác hơn Tam Giáo. Chính yếu tố chủ đạo của Tam Giáo dường như che khuất yếu tố rất riêng của...
Chuyện cũ kể lại:  GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Chuyện cũ kể lại: GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Trong lúc đi qua cánh đồng, anh chàng kia thình lình nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một con cọp từ xa. Sợ hãi, anh liền vắt giò lên cổ chạy trối chết. Con cọp đuổi theo tức thì. Chẳng mấy chốc anh phải vội dừng chân vì trước mặt...
Món quà cuối năm
Món quà cuối năm
Tiễn bạn ra về, tôi trở vào nhà với tập sách bìa carton, thiết kế trang nhã. Rọc lớp màng co bao ngoài, lần giở từng tờ giấy couché matt 64 gsm trắng láng, ngắm nhanh một số trong rất nhiều tranh minh họa, tôi nghĩ tới tấm lòng của...
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG
Nhà văn Samuel Langhorne Clemens (1835-1910), bút danh Mark Twain, có bốn người con. Ngoài bé trai đầu lòng là Langdon chết vì bệnh bạch hầu lúc mười chín tháng tuổi, ông có thêm ba cô con gái là Susie (1872-1896), Clara (1874-1962), và Jean (1880-1909).

Chuyện cũ kể lại: NGỌC BÍCH BIỆN HÒA
Chuyện cũ kể lại: NGỌC BÍCH BIỆN HÒA
Bộ tiểu thuyết Ðông Chu Liệt Quốc Chí danh tiếng của Phùng Mộng Long (1574-1646) gồm một trăm lẻ tám hồi (tức chương). Hồi Thứ Chín Mươi chép sự tích viên ngọc quý của Biện Hòa.
GÃ KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
GÃ KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
Từ gã khổng lồ ích kỷ, hắn đã trở thành người nhân ái, vị tha, để cuối cùng được thánh hóa... Truyện ngắn Gã Khổng Lồ Ích Kỷ chính là câu chuyện về tình thương thánh hóa con người.
NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
Truyện ngắn của Tolstoy nhắc tôi nhớ lời Chúa (Gio-an 15:9-17): Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã thương yêu anh em. Và tôi cũng nhớ tới lời Đức Chí Tôn: Sự thương yêu là chìa khóa mở tam thập lục thiên, cực lạc thế giới và Bạch...
NHƯ HOA NỞ MUỘN
NHƯ HOA NỞ MUỘN
Lấy cảm hứng từ đoạn Phúc Âm Gioan 20,19-29, họa sĩ Ý Caravaggio (1571 - 1610) vào khoảng năm 1601 - 1602 đã vẽ bức tranh Tính Đa Nghi Của Thánh Tôma (The Incredulity of Saint Thomas), sơn dầu trên bố. Nhờ ngài Tôma đa nghi mà chúng ta có...