CGvDT là một phần tuổi thơ, phần hiện tại và tương lai tôi!

Gần 30 tuổi đời, 15 năm tôi biết đến báo và hơn hai năm nay tên tôi xuất hiện trên mặt báo.

1.Sinh ra và lớn lên nơi một xứ đạo heo hút gió ở miền Trung. Ngày đó, báo chí với tôi là một điều xa lạ! Kênh thông tin duy nhất tôi có được là những bản tin trên sóng Radio. Còn nhớ như in, những đêm tối khi đi ngủ bên cạnh là chiếc cát - sét nhỏ xinh mà tôi và ba có dịp hiếm hoi chia ca nhau: “bọ ngày, đêm con”.

Năm tôi học lớp 7 cũng là ngày giáo xứ đón nhận một sự kiện trọng đại, sau hơn nửa thế kỷ nhà xứ mới lại có bóng dáng của vị cha sở hiện diện. Không cần nói cũng biết, ba mẹ tôi và cả giáo xứ mừng vui cỡ nào! Ngày đó ba là người giữ chìa khóa nhà thờ, tối tối tôi lại phụ ông khóa cửa sau những giờ kinh nguyện. Một hôm đang loay hoay với công việc thường ngày, thấy tôi cha xứ nói: “Con vào giúp lễ, tối xin ba mẹ vào ngủ với cha cho vui, cha sợ ma lắm!”... Không cần cha ngỏ lời, từ lâu con đã muốn như vậy!

Công việc của tôi hằng ngày là sáng sớm giật chuông, giúp lễ và lấy báo cho cha mỗi khi bưu điện giao tới. Tôi còn nhớ rõ, hộc báo trong phòng nơi góc tủ để ba loại: Công giáo và Dân tộc, Tuổi trẻ, Thanh niên. Hai loại còn lại tôi từng nghe qua, nhưng thiệt tình,CGvDTmới lần đầu nghe và thấy... Từ lạ lẫm, dần tò mò tôi giở ra xem. Rồi cứ thế tuần nào nhận báo mà không xem là không được. Nhưng thú thật, đọng lại khi đó chỉ là những bài viết ngắn, mục nơi ta đến, bởi có vẻ phù hợp với một người thích khám phá như tôi đây. Còn những bài chữ và chữ thì ít khi đả động.

Năm học lớp 11, tôi xin cha thôi không giúp lễ nữa, phần để dành chỗ cho lũ nhóc sau này, phần muốn đầu tư trọn cho việc học (lúc đó tôi đã đọcCGvDTnhiều hơn, nghiền ngẫm nhiều hơn). Từ đó, càng về sau tôi càng ít khi vào nhà xứ, vài tháng sau thì “đứt bóng” hẳn... NhưngCGvDTthì vẫn nằm đó, trên kệ sách nơi góc tủ, đều đặn mỗi tuần trôi qua số báo mới lại chồng lên số cũ.

2.Dù từ nhỏ rất thích viết nhưng tôi lại chọn thi vào ngành Cơ khí của một trường Đại học tại Sài Gòn. Qua chưa hết học kỳ thứ nhất, tôi nhận ra: bản thân không phù hợp với nghề. Quyết định bỏ ngang giữa chừng, tôi tập trung ôn để thi vào Khoa báo chí của trường Đại học nọ. Kỳ thi năm đó tôi “không may”. Nhưng rồi vẫn quyết chọn ngành viết lách của một trường Cao đẳng để theo học. Bởi khi đó bản thân đã chín chắn và biết chọn lựa điều mình thích để đeo đuổi.

Trong thời gian học, nhiều lần đi lễ tôi hay bắt gặp ở nhiều giáo xứ có bán báoCGvDT. Khi đó kỷ niệm về ba, về ông cha sở, về những bài viết hay trên báo lại được dịp ùa về. Tôi mua báo, rồi đọc và nghiền ngẫm.

Ra trường với tấm bằng trên tay, tôi bơ vơ như đang ở giữa đại dương bao la. Cũng đã từng thử sức tại nhiều môi trường khác nhau nhưng có lẽ vì không hợp hay bởi lý do nào đó nên sau một thời gian tôi lại xin thôi. Trong một dịp tình cờ ghé qua chơi nhà người thân, tôi được ông bác gợi ý:

- Biết báo Công giáo và Dân tộc không?

- Dạ biết!

- Sao không thử sức bên đó xem sao.

Câu chuyện tuy gọn lỏn nhưng mở ra trong tôi nhiều suy nghĩ:CGvDTlà tờ báo đầu tiên tôi đọc, có lẽ cũng là tờ báo tôi đọc nhiều nhất. Có phải đó là duyên phận?... Vậy là mấy ngày sau, trong bộ trang phục chỉnh tề cùng tâm trạng hơi lo âu, tôi bước vào nộp đơn xin việc. Quyết tâm thử sức trong một môi trường mới hoàn toàn.

3.Thấm thoắt mới đó đã hơn hai năm trôi qua. Hai năm trong báo đã giúp tôi hiểu nhiều hơn về Giáo hội, có cái nhìn sâu rộng hơn về xã hội, kỹ năng nghiệp vụ của bản thân được nâng lên thấy rõ. Đó cũng là quãng thời gian quý báu để tôi xác định lại mục tiêu cho đời mình.

Báo gần đây được bạn đọc, cộng tác viên và nhiều người khác đánh giá ngày càng phong phú hơn, hấp dẫn hơn, trình bày đẹp mắt hơn..., khiến những người như tôi đây cảm thấy thật hạnh phúc. Hạnh phúc vì những lời khen đó có phần dành cho mình! Nhưng khen không phải là nấc thang tới thiên đường mà là sự gởi gắm đòi hỏi đội ngũ nhân viên tòa soạn phải tiến tới, đổi mới, phát triển hơn nữa... Người hưởng lợi trước nhất là bạn đọc nhưng sau cùng chính là chúng tôi – những người hiện diện trên báo.

40 năm nhìn lại để gác lại chuyện cũ và hướng tới 40 - và hơn thế nữa - nhiều năm tiếp theo!.

Pv. Đình Quý

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Sài gòn, thương lắm “bún treo”!
Sài gòn, thương lắm “bún treo”!
Giữa cái nắng mưa, sự ồn ã, huyên náo nơi đất Sài thành, đâu đó ở những góc phố, con đường, vẫn ánh lên mấy điều dễ thương, ấm áp, chân tình. Như là thùng trà đá đặt chỗ vỉa hè, mấy trạm hớt tóc, bơm xe… miễn phí đón...
Giáo dân muốn đón cha xứ mới như thế nào?
Giáo dân muốn đón cha xứ mới như thế nào?
Các giáo phận thường xuyên tổ chức những đợt thuyên chuyển linh mục, và việc tiếp đón các ngài nơi nhiệm sở mới mỗi nơi mỗi phương cách. Ðiểm chung là tâm tình đơn sơ, gần gũi, không hình thức khoa trương, một bữa cơm giản đơn hoặc một hoạt...
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Sài gòn, thương lắm “bún treo”!
Sài gòn, thương lắm “bún treo”!
Giữa cái nắng mưa, sự ồn ã, huyên náo nơi đất Sài thành, đâu đó ở những góc phố, con đường, vẫn ánh lên mấy điều dễ thương, ấm áp, chân tình. Như là thùng trà đá đặt chỗ vỉa hè, mấy trạm hớt tóc, bơm xe… miễn phí đón...
Giáo dân muốn đón cha xứ mới như thế nào?
Giáo dân muốn đón cha xứ mới như thế nào?
Các giáo phận thường xuyên tổ chức những đợt thuyên chuyển linh mục, và việc tiếp đón các ngài nơi nhiệm sở mới mỗi nơi mỗi phương cách. Ðiểm chung là tâm tình đơn sơ, gần gũi, không hình thức khoa trương, một bữa cơm giản đơn hoặc một hoạt...
Lo ngại một làn sóng lừa đảo mới
Lo ngại một làn sóng lừa đảo mới
Sự cố rò rỉ thông tin cá nhân tại Trung tâm Thông tin tín dụng Quốc gia (CIC) khiến nhiều người lo ngại về một làn sóng lừa đảo mới. Những chiếc bẫy lừa đảo vốn đã rất phức tạp đối với cá nhân lẫn doanh nghiệp, nay chắc chắn...
Làm sao để giảm “sáng tạo nội dung nhảm nhí”?
Làm sao để giảm “sáng tạo nội dung nhảm nhí”?
Một người phụ nữ xa cách gia đình gần 30 năm, con cái vừa tìm gặp; một người đàn ông sống chung với bà ở Đồng Tháp, với những trạng thái cảm xúc khi chia tay gây lắng đọng.
Ngôi nhà ký ức đức tin
Ngôi nhà ký ức đức tin
Nhiều giáo dân Công giáo đã chia sẻ ý kiến về sự cần thiết có một nhà truyền thống giáo xứ, được ví như một “kho tàng” lịch sử. Ðây là nơi lưu giữ thông tin, hình ảnh và hiện vật, giúp bà con giáo dân thêm hiểu, thêm yêu...
Một vài gợi ý về sân vui chơi ở đô thị
Một vài gợi ý về sân vui chơi ở đô thị
Các báo và mạng xã hội mới đây lan truyền đoạn clip ghi lại cảnh 5 người ngang nhiên chặn đường trong khu dân cư để giăng lưới đánh cầu lông.
Lớp dạy nghề ở vùng ven thị thành
Lớp dạy nghề ở vùng ven thị thành
Trong một không gian xanh mát là những lớp học đặc biệt của Trung tâm giáo dục nghề nghiệp cho người khuyết tật và trẻ mồ côi TPHCM, đang đào tạo nhiều ngành nghề đa dạng, phù hợp với từng dạng khuyết tật, nhằm trang bị cho học viên những...
Khi xứ đạo có nữ lễ sinh
Khi xứ đạo có nữ lễ sinh
Lâu nay, trong cái nhìn quen thuộc của người tín hữu Việt Nam, lễ sinh phục vụ bàn thánh luôn là các em nam. Trong những năm gần đây, đã có những xứ đạo có trẻ nữ giúp lễ. Vấn đề này vẫn còn gây nhiều ý kiến khác nhau,...