Gieo niềm hy vọng

Trong cuộc sống nhiều cạnh tranh, lắm áp lực, đa đoan khó lường, những hoàn cảnh khó rất cần và luôn cần một ngọn lửa hy vọng để sinh tồn, phấn đấu, hướng đến chân – thiện – mỹ… Thắp những ngọn lửa ấy cần cả một tấm lòng, tình thương, trách nhiệm và sự khéo léo.

Tôi cũng từng trong hoàn cảnh khó khăn và gặp được sự kỳ diệu của ngọn lửa hy vọng ấy. Cái duyên đưa đẩy mình được gặp nhiều người tốt. Đầu tiên là những thầy cô có tâm ngay ở trường làng. Nhớ cô hiệu trưởng đã dành cho tôi bao nhiêu sách hay để đọc. Rồi người thầy khả kính dạy văn đã ra đi vĩnh viễn vì bệnh trọng, người đã làm vị khách đầu tiên ở căn nhà tranh vách lá của mẹ con tôi, lột dép, ôm cặp đến thăm học trò, đem đến niềm khích lệ lớn lao. Chính thầy đã dùng câu chuyện “Cánh buồm đỏ thắm” để gieo niềm tin vào tương lai cho học trò nghèo.

Nhưng anh H., giáo viên vật lý cấp III mới thực sự trở thành ngọn lửa bừng sáng ở phía trước, đối với tôi. Quen anh khi hãy còn tiểu học, tôi thường giúp anh nuôi bồ câu, còn anh sẵn lòng trả lời bất cứ câu hỏi nào của tôi cho dù nó lộn xộn cách mấy: “khách quan” là gì, “gia tốc” như thế nào, “rơi tự do” là sao... Sự ham hiểu biết quá trớn của một học trò tiểu học gây sự khó cho ông giáo bậc trung học, diễn giải sao cho hiểu là cả một vấn đề, vậy mà anh làm được. Tôi đã có chút khái niệm về mọi ngành khoa học qua tủ sách của anh cũng như cách “phụ đạo” kỳ lạ như vậy. Rồi anh ra đi, về quê tận miền Trung xa xôi, bặt tin. Tôi lang bạt kỳ hồ, học hành dở dang, cắm cúi sống. Trên đường đi bán vé số gặp thầy giáo đồng nghiệp của anh H. mấy lần, thầy mua giúp và cho biết: H. bây giờ thành đạt lắm. Một lần gặp ông giáo này ở cơ quan hành chính, thầy “cập nhật”: “H. đã làm chủ một Tập đoàn ngoài Hà Nội!”. Tôi mừng cho anh ấy, và cũng vui vui khi mình có duyên may quen biết thân thiết với một nhân vật VIP như thế. Tôi nhìn vào đó để cố gắng hơn trong sự mưu sinh và tự học cho đến một ngày khẳng định được mình ở một vị trí xã hội nhất định thì biết anh H. thực ra không phải được như thế, anh ấy về quê cũng vất vả lắm chứ không phất lên nhanh như lời ông giáo đồng nghiệp của anh đã nói với tôi. Nhưng nghiệm lại, tôi hiểu thấu và ngộ ra: đó là liệu pháp “Cánh buồm đỏ thắm”, gieo niềm hy vọng, gieo sự khích lệ động viên để giúp người khó vươn lên thắng nghịch cảnh... Tôi chợt nhớ nhà văn nổi tiếng trong trường phái văn học hiện thực Mỹ hiện đại Ô. Henri đã thành công trong tác phẩm văn học “Chiếc lá cuối cùng”: Bên ngoài khung cửa, một người trọng bệnh nhìn thân cây trơ trọi phủ tuyết với niềm tin nghiệt ngã là chừng nào chiếc lá cuối cùng rơi xuống, mình sẽ ra đi... Và có một tấm lòng âm thầm đã kín đáo chịu rét cột những chiếc lá lên thân cây, giúp niềm hy vọng sống không tắt... Một câu chuyện cảm động, điển hình cho “liệu pháp” gieo hy vọng, một sự dàn cảnh nhân đạo. Trong y học, thầy thuốc cũng luôn động viên bệnh nhân bằng cách nói những điều tích cực về phương pháp chữa bệnh, thậm chí không tiết lộ tình trạng bệnh nan y để tránh người bệnh sụp đổ tinh thần...

Gieo hy vọng để giúp người khác vươn lên, tôi học được điều này từ cuộc sống và cũng muốn mình luôn làm được điều gì đó để mang niềm tin hy vọng tới cho người thân cận.

Nguyễn Thành Công

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
ChatGPT và bạn tôi
ChatGPT và bạn tôi
Bắt đầu khám phá ChatGPT theo hướng dẫn của một chuyên gia trên YouTube, tôi đã có lúc hết hồn hết vía bởi AI có sự “thông minh”, trả lời nhanh, giàu thông tin…
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Ngày càng nhiều phụ huynh tìm cách dạy con cách sử dụng trí năng nhân tạo (AI), khi nhận thấy những công cụ này sẽ trở thành “trợ lý cá nhân” hỗ trợ học tập, công việc và đời sống hằng ngày.
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Dải đất dài ven biển Ninh Thuận được mệnh danh là “miền viễn tây của Việt Nam” bởi cái nắng, cái gió khô cằn. Đến với xứ sở này, hình ảnh rất nhiều những đàn cừu tung tăng trên đồng cỏ hoang sơ, chạy dọc đồi cát ven biển tạo...
“Tuổi này khó bảo lắm!”
“Tuổi này khó bảo lắm!”
Một cô gái ngấp nghé 30 tuổi luôn đối diện với những lời cằn nhằn, giục giã của mẹ về việc kết hôn. Đôi khi tan làm, cô cùng bạn bè đi chơi đến khuya, về thấy mẹ đang bắc ghế ở cửa, cứ ngỡ mẹ sẽ mắng mỏ con...
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Trung Thu lại sắp về, và với trẻ con, sự háo hức chờ đợi cũng đã là một niềm vui. Ở Hà Tiên, thật sớm tôi đã được mời bánh Trung Thu thơm lừng. Câu chuyện tết trăng tròn hàng năm từ thuở xa lắc của người phương Đông thành...
Tình yêu là trái táo thơm
Tình yêu là trái táo thơm
Trước cảnh khổ của đôi uyên ương đầu tiên này, thời thế mới có câu: “Tình yêu để đói thì sống, cho ăn no sẽ chết”, hay “Hôn nhân là bản án tử của tình yêu”.