Một trong mười

Nguyên tác: A Leper’s Thanksgiving

Tác giả: Ralph F. Wilson (Tiến Sĩ Thần Học Mỹ)

Chuyển ngữ: Huệ Khải

Lời dẫn:

Ralph F. Wilson là Tiến Sĩ Thần Học Mỹ, phương danh đã khá quen thuộc với bạn đọc CGvDT trong thời gian qua với một số mẩu truyện ngắn dựa theo Phúc Âm. Khi viết truyện “A Leper’s Thanksgiving” (Lễ tạ ơn của một người cùi), ông căn cứ vào Phúc Âm chép theo Thánh Luca (17:11-19) như sau:

Trên đường lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi qua biên giới giữa hai miền Samaria và Galilê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” Thấy vậy, Ðức Giêsu bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Ðang khi đi thì họ đã được sạch. Một người trong bọn, thấy mặt được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Ðức Giêsu mà tạ ơn. Anh ta lại là người Samari. Ðức Giêsu mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” Rồi Người nói với anh ta: “Ðứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.” (Bản dịch của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)

Như vậy, đoạn Phúc Âm dẫn trên không chép tên người phong hủi biết thành tâm tạ ơn Chúa, nhưng trong câu chuyện của Tiến Sĩ Wilson thì ông ấy tên là Batôlômêô.

Bênh viện Bartolomeo
Bệnh viện Thánh Batôlômêô

Chúng ta biết rằng trong số sáu nhóm tông đồ (mỗi nhóm hai vị) thì Batôlômêô là vị được Chúa sai đi truyền giáo đồng hành với tông đồ Philiphê (Mt 10:3). Ngài Batôlômêô là Thánh tử đạo, tên Ngài được đặt cho một bệnh viện danh tiếng chuyên chữa bệnh cho người nghèo và người phong hủi là St. Bartholomew’s Hospital, thành lập năm 1078, tại thành phố Rochester, hạt Kent, nước Anh. (Huệ Khải)

***

Bóng mười người đàn ông hắt lên dọc theo triền đồi thấp. Họ cất tiếng gọi người dẫn đầu một nhóm nhỏ bên dưới: “Giêsu, Thầy ơi, xin thương xót chúng tôi.”

Chúa Giêsu và người phong

Một trong mười người đó là Batôlômêô. Ông nghĩ: Bọn mình là lũ phung hủi rách rưới, đáng nhờm gớm, hết phương cứu chữa. Hà tất ông ấy quan tâm đến bọn mình.

Từ khi căn bệnh của họ được phát hiện, những người phung hủi bị tách lìa khỏi xã hội, bị buộc sống lẻ loi trong các hang động hay túp lều xa cách thị thành. Dăm ba người may mắn còn được thân nhân để lại thức ăn, nhưng phần nhiều thì không có ai nuôi. Họ không được phép lảng vảng gần xóm làng xin ăn. Tả tơi, gầy guộc, bị phế bỏ, đó là những người cùi. Cùi hủi, thậm chí hai chữ đó cũng vang lên một âm hưởng dứt khoát lạnh lùng. Mười người này sống nương tựa nhau, đào bới moi móc kiếm lấy miếng ăn tồi tàn.

“Xin thương xót chúng tôi!” Các bạn của Batôlômêô lại kêu gào.

Batôlômêô thấy Đức Giêsu đang quay về phía họ. Người khum khum hai bàn tay lên miệng làm loa, và cất tiếng gọi vang qua thung lũng thấp nằm giữa con đường và triền đồi nơi nhóm người phong hủi đứng. Giữa tĩnh lặng ban mai, giọng nói Đức Giêsu nghe rõ ràng và thúc bách:

“Đi đi! Hãy đến trình diện các tư tế!”

Những người cùi ngó nhau. Anh chỉ tới gặp các tư tế nếu anh hết bệnh phong hủi. Chỉ duy các tư tế mới có thể cấp một giấy chứng nhận lành bệnh để anh được về sum hiệp với gia đình.

Khi giơ lên những tay chân hư hoại, họ hỏi: “Sao lại đi trừ phi ta được chữa lành?” Họ lại ngóng nhìn về phía Đức Giêsu nhưng Người đã quay đi, đang trò chuyện với hai môn đệ Phêrô và Gioan. Thế nên những người cùi bắt đầu đoạn đường hướng về các tư tế trong phố thị.

Sau đó Batôlômêô nghe một tiếng hét vang mừng rỡ lạ thường, nó lấp đầy cả thung lũng và vang dội trên những ngọn đồi: “Tôi dứt bệnh rồi! Lành lặn rồi! Hết cùi rồi! Hết rồi!” Batôlômêô cũng nhìn lại thân thể mình, và nhận ra bệnh hủi cũng đã rời khỏi ông rồi. Mấy ngón tay ông đã liền lạc. Ông sờ mũi. Cũng thế, nó trơn láng và nguyên vẹn. Mấy người khác cũng bắt đầu xác nhận: “Tôi dứt bệnh rồi! Dứt bệnh rồi!”

Batôlômêô ngoái nhìn thầy trò Đức Giêsu, kịp bắt gặp một nụ cười hóm hỉnh trên khóe miệng Người. Phép lạ chữa bệnh không xảy ra khi những người cùi đứng yên nhìn nhau phân vân. Phép lạ xảy ra khi họ bắt đầu làm theo lời Đức Giêsu. Khi họ chạy đi thì họ được chữa lành.

Đột ngột Batôlômêô vùng chạy tách ra khỏi nhóm người vừa hết bệnh cùi đang tràn trề vui sướng. Ông nhảy qua mấy lạch nước và lao nhanh về hướng thầy trò Đức Giêsu, những mảnh vải te tua trên người bay ngược phấp phới sau lưng. Ông chạy nhanh tới trước mặt Đức Giêsu và phủ phục đưới chân Thầy giữa một màn bụi mỏng.

Ông chỉ nói vỏn vẹn “Tạ ơn Thầy” bằng cái giọng Samari vụn vỡ. Rồi ông cứ quỳ ngay đó thổn thức.

Bấy giờ Đức Giêsu cất tiếng, nhưng không thật sự nói riêng với Batôlômêô, mà có phần nào nói luôn với người khác, dường như là nói với cả thế gian: “Chẳng phải cả mười người đã sạch bệnh đấy sao? Chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại mà ca tụng Thiên Chúa trừ kẻ ngoại nhân này ư?”

Đầu óc Batôlômêô quay cuồng. Ông nghĩ tới trước khi ông mắc bệnh cùi, Thiên Chúa đã cơ man lần đáp lời ông cầu nguyện, đã ban cho gia đình ông cái ăn cái mặc, cho ông việc làm, chữa lành bệnh con gái ông. Đã có lần nào ông thật sự tạ ơn? Ông vẫn xem những ơn phước đó là lẽ tự nhiên, cứ vui sướng cùng vận may mà chưa từng chạy vội tới Đấng Ban Trao để mở miệng nói một lời tạ ơn từ tận đáy lòng.

Trong khi Batôlômêô đang quỳ, bàn tay Đức Giêsu đặt lên đầu ông, ban phúc, cùng lúc ấy những rối rắm còn sót lại nơi Batôlômêô sau những năm xa lìa xã hội cũng tan biến. Đức Giêsu khóc khi vuốt ve mái đầu người đàn ông, lệ tuôn thành dòng trên đôi má chảy xuống bộ râu.

Batôlômêô ngẩng lên. Chín người bạn ông giờ đây đang trực chỉ về xóm làng có các tư tế. Quả thật, họ đã được chữa lành phần xác, nhưng quỳ dưới chân Đức Giêsu, Batôlômêô đã nhận được ơn chữa lành trọn cả thân tâm. Khi Đức Giêsu đỡ ông đứng dậy, Người bảo: “Dậy mà đi đi. Đức tin của anh đã biến anh thành toàn vẹn.”

Batôlômêô ôm chầm lấy Đức Giêsu. Rồi cả hai đứng yên một lúc nhìn nhau, nụ cười gặp gỡ nụ cười. Món quà cứu chữa đã gởi cho ông sứ điệp về tình yêu của Thiên Chúa, nhưng lòng biết ơn đã mang ông về lại quê nhà.

Phú Nhuận 03-6-2016

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Không những nói “tấm lòng”, người Việt còn nói “tấc lòng”. Đây là lối nói văn vẻ, thường thấy trong văn học.
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Học giả nước ngoài quen gọi đạo Cao Đài là “syncretic religion” tức là “tôn giáo dung hợp” mà trong đó họ thấy yếu tố chủ đạo không gì khác hơn Tam Giáo. Chính yếu tố chủ đạo của Tam Giáo dường như che khuất yếu tố rất riêng của...
Chuyện cũ kể lại:  GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Chuyện cũ kể lại: GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Trong lúc đi qua cánh đồng, anh chàng kia thình lình nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một con cọp từ xa. Sợ hãi, anh liền vắt giò lên cổ chạy trối chết. Con cọp đuổi theo tức thì. Chẳng mấy chốc anh phải vội dừng chân vì trước mặt...
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Chữ và nghĩa: Tấc lòng tấc dạ
Không những nói “tấm lòng”, người Việt còn nói “tấc lòng”. Đây là lối nói văn vẻ, thường thấy trong văn học.
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Câu chuyện liên tôn: Đạo Chúa có ảnh hưởng tới đạo Cao Đài không?
Học giả nước ngoài quen gọi đạo Cao Đài là “syncretic religion” tức là “tôn giáo dung hợp” mà trong đó họ thấy yếu tố chủ đạo không gì khác hơn Tam Giáo. Chính yếu tố chủ đạo của Tam Giáo dường như che khuất yếu tố rất riêng của...
Chuyện cũ kể lại:  GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Chuyện cũ kể lại: GIỮA HAI MIỆNG CỌP
Trong lúc đi qua cánh đồng, anh chàng kia thình lình nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng một con cọp từ xa. Sợ hãi, anh liền vắt giò lên cổ chạy trối chết. Con cọp đuổi theo tức thì. Chẳng mấy chốc anh phải vội dừng chân vì trước mặt...
Món quà cuối năm
Món quà cuối năm
Tiễn bạn ra về, tôi trở vào nhà với tập sách bìa carton, thiết kế trang nhã. Rọc lớp màng co bao ngoài, lần giở từng tờ giấy couché matt 64 gsm trắng láng, ngắm nhanh một số trong rất nhiều tranh minh họa, tôi nghĩ tới tấm lòng của...
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG
Nhà văn Samuel Langhorne Clemens (1835-1910), bút danh Mark Twain, có bốn người con. Ngoài bé trai đầu lòng là Langdon chết vì bệnh bạch hầu lúc mười chín tháng tuổi, ông có thêm ba cô con gái là Susie (1872-1896), Clara (1874-1962), và Jean (1880-1909).

Chuyện cũ kể lại: NGỌC BÍCH BIỆN HÒA
Chuyện cũ kể lại: NGỌC BÍCH BIỆN HÒA
Bộ tiểu thuyết Ðông Chu Liệt Quốc Chí danh tiếng của Phùng Mộng Long (1574-1646) gồm một trăm lẻ tám hồi (tức chương). Hồi Thứ Chín Mươi chép sự tích viên ngọc quý của Biện Hòa.
GÃ KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
GÃ KHỔNG LỒ ÍCH KỶ
Từ gã khổng lồ ích kỷ, hắn đã trở thành người nhân ái, vị tha, để cuối cùng được thánh hóa... Truyện ngắn Gã Khổng Lồ Ích Kỷ chính là câu chuyện về tình thương thánh hóa con người.
NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
NƠI NÀO THƯƠNG YÊU THÌ CÓ THẦY
Truyện ngắn của Tolstoy nhắc tôi nhớ lời Chúa (Gio-an 15:9-17): Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã thương yêu anh em. Và tôi cũng nhớ tới lời Đức Chí Tôn: Sự thương yêu là chìa khóa mở tam thập lục thiên, cực lạc thế giới và Bạch...
NHƯ HOA NỞ MUỘN
NHƯ HOA NỞ MUỘN
Lấy cảm hứng từ đoạn Phúc Âm Gioan 20,19-29, họa sĩ Ý Caravaggio (1571 - 1610) vào khoảng năm 1601 - 1602 đã vẽ bức tranh Tính Đa Nghi Của Thánh Tôma (The Incredulity of Saint Thomas), sơn dầu trên bố. Nhờ ngài Tôma đa nghi mà chúng ta có...