Về chốn bình yên

Vào những dịp được nghỉ lễ, tôi thường chẳng mong điều gì lớn lao hơn việc tìm một nơi thật ấm áp để đến... Đó chính là ngôi nhà mình từng được sinh ra và lớn lên

Mẹ mất sớm từ năm tôi còn học cấp ba. Nỗi đau nào rồi cũng đến lúc phải cố quên đi. Mãn tang mẹ một thời gian, bố quyết định tục huyền. Chị em tôi rất thương bố nên thông cảm và ủng hộ quyết định của ông. Người đời vẫn thường có câu ca đầy chua chát “Mấy đời bánh đúc có xương…”. Nhưng thật may điều đó không xảy ra với chị em chúng tôi. Dì điềm đạm, ít nói, dáng người nhỏ bé với đôi mắt hiền hậu. Thời con gái từng lận đận với một cuộc tình không thành, dì gặp và đến với bố tôi khi đã ở tuổi trung niên. Không có con nên dì yêu thương chúng tôi như con đẻ. Chính vì thế mà khi đã có gia đình riêng, mỗi lần được về nhà với bố và dì, chị em tôi vẫn luôn có một cảm giác dễ chịu và thoải mái đến kỳ lạ. Những lúc sum vầy bên nhau, nhìn bố và dì quấn quýt với lũ cháu nhỏ, mắt ánh lên một niềm vui khó tả, lòng tôi lại thấy thật bình yên và ấm áp.

Chúng tôi thường kể đi kể lại những kỷ niệm, chia sẻ về những dự định, hay đôi khi chỉ là những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối. Không gian ngập yêu thương và tiếng cười. Những bữa cơmgia đình không cao lương mỹ vị, chỉ đơn giản những món dân dã nấu theo sở thích và nguyện vọng của từng cá nhân nhưng luôn ngon miệng. Hai chị em tôi thường rủ nhau cùng vào bếp, vừa nấu nướng, vừa thủ thỉ chuyện trò, bất chợt lại cười phá lên một cách hồn nhiên như hai đứa trẻ... Tôi rất thương em gái, vừa như người mẹ, vừa như người bạn thân, có gì ấm ức, chỉ cần kể lể và được em im lặng lắng nghe thôi là tôi đã thấy mọi bực bội như tiêu tan.

Giờ phút sum vầy bên nhau trôi đi thật nhanh, tôi thường có cảm giác những ngày về nhà thời gian như bị co lại, nháy mắt đã thấy nắng tắt. Hoàng hôn dần buông cũng là lúc những chàng rể bịn rịn chia tay nhau, những đứa trẻ tíu tít hẹn hò gặp lại vào dịp tới và chia sẻ với nhau những món đồ chơi vừa cùng làm chung: khi thì những chiếc súng bằng bẹ chuối, lúc thì vài bức vẽ nguệch ngoạc nhưng với chúng đó là những thứ rất đáng quý. Dì tất bật gói gém chút quà quê cho cháu con đem về, bố ân cần nhắc nhở từng đứa việc đi đứng cẩn trọng. Lần nào cũng luôn bịn rịn như thể lâu lắm nữa chúng tôi mới có dịp về lại sum vầy bên nhau vậy.

Lòng tôi ngập tràn yêu thương khi trở lại với tổ ấm của mình sau một ngày nghỉ đầy ý nghĩa. Có lần về ngang khu phố thân thuộc, cảm giác lâng lâng trong không gian thoảng mùi ngọc lan quyện với mùi hoa lộc vừng. Tự nhiên thấy cuộc sống thật mến thương. Chợt nhận ra hạnh phúc không phải là điều gì quá cao siêu, đôi khi chỉ là những điều thật bình dị giản đơn hiện hữu xung quanh ta, quan trọng là mình biết mở lòng để đón nhận và sẻ chia.

Không cần mải miết trên những cung đường tấp nập, không cần bon chen đến những nơi xa hoa lộng lẫy với chi phí đắt đỏ, chỉ cần tìm về ngôi nhà thân yêu luôn ấm áp tình thương và sự chào đón của người thân, chúng tôi vẫn cảm nhận được giá trị của ngày nghỉ và hưởng thụ nó theo cách của riêng mình.

Lê Thị Minh Thu

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...
ChatGPT và bạn tôi
ChatGPT và bạn tôi
Bắt đầu khám phá ChatGPT theo hướng dẫn của một chuyên gia trên YouTube, tôi đã có lúc hết hồn hết vía bởi AI có sự “thông minh”, trả lời nhanh, giàu thông tin…
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Khi ba mẹ cùng con trải nghiệm AI
Ngày càng nhiều phụ huynh tìm cách dạy con cách sử dụng trí năng nhân tạo (AI), khi nhận thấy những công cụ này sẽ trở thành “trợ lý cá nhân” hỗ trợ học tập, công việc và đời sống hằng ngày.
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Cừu nấu nho món ngon Ninh Thuận
Dải đất dài ven biển Ninh Thuận được mệnh danh là “miền viễn tây của Việt Nam” bởi cái nắng, cái gió khô cằn. Đến với xứ sở này, hình ảnh rất nhiều những đàn cừu tung tăng trên đồng cỏ hoang sơ, chạy dọc đồi cát ven biển tạo...
“Tuổi này khó bảo lắm!”
“Tuổi này khó bảo lắm!”
Một cô gái ngấp nghé 30 tuổi luôn đối diện với những lời cằn nhằn, giục giã của mẹ về việc kết hôn. Đôi khi tan làm, cô cùng bạn bè đi chơi đến khuya, về thấy mẹ đang bắc ghế ở cửa, cứ ngỡ mẹ sẽ mắng mỏ con...
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Hương vị Trung Thu trước lúc trăng tròn
Trung Thu lại sắp về, và với trẻ con, sự háo hức chờ đợi cũng đã là một niềm vui. Ở Hà Tiên, thật sớm tôi đã được mời bánh Trung Thu thơm lừng. Câu chuyện tết trăng tròn hàng năm từ thuở xa lắc của người phương Đông thành...
Tình yêu là trái táo thơm
Tình yêu là trái táo thơm
Trước cảnh khổ của đôi uyên ương đầu tiên này, thời thế mới có câu: “Tình yêu để đói thì sống, cho ăn no sẽ chết”, hay “Hôn nhân là bản án tử của tình yêu”.