Chiếc điện thoại bàn

Thế là chị đã cắt thuê bao điện thoại bàn. Từ nay đỡ tốn tiền hằng tháng để giữ số mà chẳng ai gọi đến và chị cũng chẳng gọi cho ai. Bởi khi cần đã có hai chiếc điện thoại di động. Và ai gọi cho chị cứ số di động mà liên hệ. Vậy mà trở về nhà chị cảm thấy bồi hồi, một cảm giác thật khó tả.

Nhìn lại tờ hợp đồng, chị đã gắn bó cùng chiếc điện thoại bàn hơn hai mươi năm, với không ít kỷ niệm. Nhìn lui vào quá khứ từ trước 1975, chị thường vào văn phòng cha xứ để xem cha điện thoại. Cha bảo điện trong Sài Gòn thì được, ra đến Thủ Đức phải qua tổng đài phiền vô cùng. Điện thoại lúc đó với chị là một vật xa xỉ và xa lạ.

Vào đại học, có lần đứng trước văn phòng, nghe tiếng điện thoại reo, Hương Duyên đã nhún vai nói với Thảo:

- Điện thoại này tiếng reo không hay bằng điện thoại nhà tao.

Trong đám bạn của chị có Thu Cúc làm ở kho. Chị thường gọi nhờ điện thoại kho đến phòng thí nghiệm nơi chị học để trao đổi chuyên môn khi tra cứu sách thấy có vấn đề gì hay hay.

Sau khi tốt nghiệp đại học, phải nhận công tác xa, mỗi lần muốn gọi về cho Thu Cúc phải ra bưu điện vì điện thoại ở trường cổ quá không xài được hoặc kết nối rất khó.

Cuộc đời đưa đẩy chị làm kế toán hợp tác xã. Chuyện không có gì nếu trong văn phòng không có chiếc điện thoại bàn xài chung với văn phòng ủy ban. Các cô bé ở hợp tác xã xem chị như người chị cả không ngại kể cho chị biết thú vui tìm bạn của họ trên điện thoại. Thú vui này các cô chỉ dám làm lúc khuya. Cứ nhấc điện thoại lên bấm đại rồi hỏi làm quen. Tuy nhiên đa số xem các cô như trò đùa. Gọi qua lại hẹn hò và cho các cô... leo cây. Thậm chí có anh còn để vợ đến “dằn mặt” các cô tại văn phòng hợp tác xã. Một lần tối đó ủy ban họp, một người bạn điện thoại gọi đến hỏi Thủy, nhân viên hợp tác xã. Người bắt là chủ tịch phường. Thế là từ đó trước khi về, cô chủ tịch gỡ phích điện thoại và cũng từ dạo ấy buổi tối với Thủy và các bạn không còn vui như trước nữa.

Cuối thập niên 1990, đất nước mở cửa, nhu cầu giao dịch tăng, điện thoại phổ biến hơn. Tuy nhiên muốn đăng ký thuê bao điện thoại lúc đó xét duyệt cả năm trời mà giá lắp đặt rất cao. Vàng lúc ấy 400.000đ/ lượng, người muốn lắp điện thoại phải đóng 7 triệu! Làm sao chị có số tiền to như thế để gọi điện cho học trò và các bạn người nước ngoài?

Thuở đó, tiện lợi nhất là máy nhắn tin (phonelink). Chỉ cần gọi đến tổng đài phonelink nhờ nhắn tin vào số máy thuê bao, tức thì nhân viên sẽ chuyển lời nhắn giúp. Nhiều lúc cần nhắn tin hoặc điện thoại chị phải ra các điểm điện thoại công cộng hay gọi nhờ điện thoại học trò. Học trò chị toàn là giám đốc, trưởng phòng các công ty nhà nước, bắt đầu làm ăn với nước ngoài. Sau giờ dạy, chị tranh thủ xin nhắn một tin qua phonelink hay gọi một cuộc.

Tiền lắp đặt điện thoại giảm xuống còn 1.700.000đ, chị mượn tiền trả góp hằng tháng để đăng ký. Và chờ đợi mòn mỏi. Chị nhớ hoài cảnh mình và thằng em kết nghĩa chầu chực ở công ty điện thoại hỏi chừng nào gia đình mới được lắp đây. Người tiếp khách hàng chẳng buồn trả lời. Một chiều, sau nhiều tháng chờ đợi, nhân viên công ty đến lắp điện thoại. Thật là một sự kiện lớn cho cả xóm. Các cháu chị vui mừng và đề nghị chị “kinh doanh”. Hễ nghe trả 500đ, còn gọi một cuộc 2000đ. Nhiều lúc tiền thu đóng cước tháng đó vẫn còn dư.

Dần dần, nhiều người vào điện thoại vì giá lắp ráp giảm. Từ 7 triệu xuống từ từ còn 500.000đ. Có công ty miễn luôn tiền lắp đặt lại còn tặng thêm chiếc điện thoại. Chị không còn “kinh doanh” được nữa. Cùng thời điểm điện thoại di động ra đời có thêm chức năng nhắn tin nên hệ thống phonelink giải thể.

Rồi đến lúc điện thoại di động cũng rẻ bèo thì điện thoại bàn chẳng ai xài nữa. Để liên lạc, ai cũng hỏi số điện thoại di động. Chiếc điện thoại bàn ngày nào kiêu hãnh trong phòng khách giờ được chuyển lên phòng chị để tiện cho chị gọi và nhận điện. Rồi một ngày chị phát hiện mình ngoan ngoãn đóng thuê bao nhưng chiếc điện thoại bàn đóng bụi và...hư đường dây từ bao giờ!

Chị chuyển hệ thống mạng internet mới nhanh hơn rồi tiện thể cắt luôn điện thoại bàn. Mạng mới đã được thay, nhanh hơn gấp mấy lần hệ thống mạng cũ... Nhưng điện thoại bàn mất đi chị bỗng nghe buồn buồn. Điện thoại bàn đã được thay bằng di động hay các cuộc gọi qua mạng như Zalo, Viber... Nhưng những phương tiện mới không cho chị những kỷ niệm dễ thương như khi chị mới bước vào cuộc sống hiện đại bên những người học trò cũ, những người bạn thân thương, mà giờ đây chị không biết họ ở phương nào.

NGUYỄN NGỌC HÀ

tin liên quan

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...