Gia đình tôi sống ở quê, xung quanh là những giồng cát. Mùa mưa cây dại mọc xanh um, mùa nắng thì khô cằn. Từ lâu đời, những thế hệ đi trước sống ở đây và họ trồng hai loại cây hữu dụng, có khả năng chịu hạn cao. Ðó là tre và tầm vông.
Lúc sinh thời, cha tôi rất khéo tay. Những vật dụng trong nhà như giường, bàn ăn, ghế ngồi… đều do một tay cha đóng. Ông tỉ mỉ chọn những cây tre, tầm vông già vừa ý, đốn xuống rồi sau đó một mình ngồi “tủn mủn” dăm ba ngày là cho ra đời những món đồ trên. Thời ấy, đồ nhựa, đồ gỗ là món xa xỉ với người nghèo. Những vật dụng từ bàn tay cha, dùng lâu ngày trở thành thân thiết và thường gắn với các thành viên trong gia đình một kỷ niệm nào đấy.
![]() |
Anh em tôi lớn lên trong những chiếc “xe tập đi” (loại xe có bánh dành cho trẻ mới biết đi lẫm chẫm) bằng tầm vông do chính tay cha làm. Ngày xưa, nhà tôi nghèo, làm gì có đủ tiền mua những chiếc “xe tập đi” được sản xuất sẵn. “Tác phẩm” của cha thật ngộ nghĩnh nhưng luôn mang lại cảm giác an toàn cho anh em chúng tôi. Hơn nữa, nó còn là tình yêu thương mà cha đã chắt chiu cho các con trong điều kiện gia cảnh khó khăn.
Tôi không thể nào quên một kỷ vật mà cha đã để lại cho mình, đến nay đã trên hai mươi năm. Ðó là một chiếc kệ sách, cha đóng bằng những cây tầm vông từ năm tôi học lớp chín. Món quà ấy, rất bất ngờ với tôi. Bình thường khi muốn đóng một vật dụng gì trong nhà, cha luôn không cho ai biết trước. Ông tự đi chọn cây và tự đốn một mình. Lần ấy cũng vậy, ông chọn những cây tầm vông “già khú”, thẳng băng, đốn xuống và róc sạch, sau đó đem phơi nắng. Tôi cũng thấy cha làm nhưng không chú ý lắm, trong lòng nghĩ ông sẽ đóng thêm một vật dụng gì trong nhà...
Một tuần sau, sản phẩm hoàn thành. Những cây tầm vông xù xì đã được cha tôi vót sạch bóng, bàn tay khéo léo của ông cho ra đời một kệ sách thật đẹp. Khi thấy cái kệ, tôi rất thích và cứ nghĩ, cha đóng để trưng những quyển sách của ông. Nhưng không ngờ, cha gọi tôi lại và nói: “Cho con chiếc kệ này!”. Tôi mừng húm và nhanh chóng treo kệ sách trên vách nhà, để sách vở và dụng cụ học tập. Cứ mỗi năm, cha tôi lấy xuống sơn thêm một lớp nước sơn nhằm chống mối mọt và làm cho chiếc kệ luôn mới. Món quà của cha đã khích lệ tinh thần học tập của tôi rất nhiều.
Kệ sách ấy, tôi sử dụng đến giờ. Vẫn bền chắc và mối mọt không rớ tới. Cha tôi mất đã lâu, những kỷ vật trước đây ông đóng, giờ chỉ còn kệ sách mà tôi đang giữ. Trên đó, tôi để những quyển sách mà trước kia cha thường hay đọc và những quyển mà tôi trân quý. Mỗi lần lấy một quyển sách trên kệ ra đọc, tự dưng tôi lại bắt gặp hình ảnh cha lom khom, ngồi chọn cây hay tay cầm cái búa đóng đinh dưới bóng bụi tre già. Hình ảnh ấy, như một ký ức chất chứa bao yêu thương, mãi mãi không phai mờ... <
TRẦN NHẬT HẠ (Trà Vinh)
Bình luận