Chăm sóc cha mẹ khi đau ốm là một trong những cách thể hiện lòng thảo hiếu với đấng sinh thành. Có dịp rảo một vòng các bệnh viện ở Sài Gòn, chúng tôi ghi nhận một nét đẹp văn hóa trong đạo hiếu của những người con Việt qua việc tận tình lo cho cha mẹ trong lúc nằm viện.
Tại khoa tiết niệu bệnh viện Chợ Rẫy, khi được hỏi về sự nhọc nhằn của người nuôi bệnh, cô gái 26 tuổi tự xưng là Sáu (quê Ðồng Tháp) trải lòng: “Cha nhập viện, em theo vào đây để chăm cho cha vì những người khác trong nhà đều bận việc: Mẹ thì ở nhà coi ruộng, làm rẫy; còn cô em gái là giáo viên không nghỉ được. Bản thân em làm thợ may, nghề tự do nên có thể thu xếp được thời gian, chỉ khất hẹn với khách hàng giao quần áo trễ hoặc trả vải lại thôi. Nuôi bệnh tất nhiên cực hơn ở nhà nhiều, đêm phải thức giữa chừng giúp ông đi vệ sinh, ban ngày thì luôn túc trực để lo cho ông ăn uống, uống thuốc theo sự chỉ dẫn của bác sĩ...”. Cũng theo Sáu, dù cực nhưng đây là cha mình nên việc chăm sóc ông lúc này là đương nhiên. Cô cũng thẳng thắn cho biết có dịch vụ chăm sóc người bệnh nhưng cô không thuê mà tự mình nuôi cha. Trong câu chuyện, cô gái trẻ luôn miệng “ba của mình mà” đầy thương yêu và thân thiết.
![]() |
Anh Nguyên đang lấy nước cho mẹ uống thuốc - ảnh: Ngọc Hà
|
Hiện nay, dịch vụ cung cấp người nuôi bệnh không thiếu. Thế nhưng, con cái luôn là những người chính trong việc chăm sóc ba mẹ lúc đau yếu, mổ xẻ nơi các bệnh viện.
Anh Văn Nguyên, 25 tuổi, đang nuôi mẹ bệnh tại bệnh viện 115. Là con trai song anh khá nhanh nhẹn với những việc chăm sóc bệnh nhân như pha sữa, chia thuốc... Thỉnh thoảng anh lại đỡ mẹ ngồi dậy làm những động tác giúp bà cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Chàng trai kể: “Em làm nhân viên văn phòng, xin nghỉ làm không lương để chăm sóc mẹ. Nhà em có hai anh nhưng các anh phải ở nhà coi thợ làm bánh mì, Chúa nhật mới thay phiên nhau lên thăm mẹ”. Gia đình anh Nguyên có lò bánh mì ở An Giang. Cha mất sớm, hai anh có gia đình riêng nhưng vẫn là trụ cột giúp mẹ trông coi việc kinh doanh bánh mì. Mẹ ngã bệnh, nhu cầu thuốc men, ăn uống tăng nên hai anh càng cật lực gìn giữ nguồn thu của gia đình. Nguyên biết vậy nên tự đảm nhiệm việc chăm lo cho mẹ ở bệnh viện. Anh cười khi chúng tôi hỏi có cảm thấy ngại khi phải lo vệ sinh cá nhân cho mẹ không: “Mẹ mình mà, trước đây bà cũng cực khổ lo cho mình ăn học, giờ mình lo lại, không có gì phải ngại...”.
Cạnh giường mẹ anh Nguyên là một nữ bệnh nhân 75 tuổi, quê Cà Mau, được người con gái tên Muộn trực tiếp chăm sóc. Hỏi ra thì được biết thêm, vào cuối tuần, từ chiều thứ Sáu đến Chúa nhật, anh trai của cô là luật sư từ quê lại lên chăm mẹ phụ em. Những ngày này, cô em gái được về phòng trọ nghỉ ngơi, ăn uống cho lại sức. Cũng như những người nuôi bệnh khác, hai anh em cô đều biết chăm sóc mẹ bệnh là phải chấp nhận cực, đỡ bà lên xuống, pha sữa, mua cháo... Ðó là chưa kể ban đêm nhiều khi không ngủ được vì mẹ lên cơn đau... “Cũng có người gợi ý chúng tôi thuê dịch vụ chăm cho mẹ nhưng nghĩ lại, người dưng làm việc vì tiền mà nếu có tâm đi nữa cũng không tránh khỏi bực bội, cằn nhằn, sẽ làm mẹ mệt thêm. Vì thế, hai anh em chia nhau cùng trông coi mẹ. Có lẽ chỉ có con cái mới chịu đựng được những “trái tính trái nết” của cha mẹ lúc đau bệnh mà thôi”, cô Muộn bày tỏ.
![]() |
Cô Muộn xoa lưng cho mẹ - ảnh: Ngọc Hà
|
Ở khoa ngoại tiêu hóa, bệnh viện Bình Dân, chúng tôi cũng gặp một chàng trai ngoài 30 tuổi đang chăm sóc người mẹ gần 80 tuổi. Anh cho biết quê mình ở Long An, là con út, anh chẳng nề hà đến bệnh viện lo cho mẹ, để anh chị ở nhà tập trung cho việc sản xuất, kinh doanh bánh tét, một công việc mưu sinh của gia đình lâu nay. Tướng chàng trai phải nói là “ngầu”, nhìn bề ngoài khó ai biết anh là một người sống tình cảm, chỉ khi chứng kiến từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh đối với mẹ, mới cảm nhận được trong sự tận tụy của anh, chứa đầy tình yêu thương mẹ.
Ngoài việc cho uống thuốc, pha sữa, đút cháo, vệ sinh…, những người con nuôi cha mẹ bệnh còn xoa lưng, bóp vai cho cha mẹ thư giãn hoặc ngồi tỉ tê trò chuyện cùng đấng sinh thành để họ vơi đi những đau đớn thể xác và lạc quan hơn, hy vọng một ngày mình sẽ hết bệnh, trở lại cuộc sống bình thường.
Chăm cha mẹ đau ốm nơi bệnh viện, những người con chấp nhận tốn kém, ăn uống căn-tin hoặc cơm hộp giản đơn, nằm lăn lóc sàn nhà, thiếu thốn mọi bề... Trong họ chỉ mục đích duy nhất là tròn chữ hiếu. Ai cũng mong cha mẹ mau lành bệnh để về nhà sống vui cùng con cháu.
Xin mượn lời chàng trai chăm mẹ ở bệnh viện Bình Dân để đúc kết cho bài viết này: “Mình có hiếu với cha mẹ thì sau này con cái mình báo đáp lại. Có gì đâu mà sợ thiệt thòi!”.
NGUYỄN NGỌC HÀ
Bình luận