Lá rách ít đùm lá rách nhiều

Nói đến việc từ thiện, thường thường người ta hay nghĩ là những mạnh thường quân đứng đằng sau các việc nghĩa chắc giàu có sung túc lắm... Có lẽ đúng một phần thôi!

Tôi từng được giúp nhiều, và ngộ ra rằng người chia cơm sẻ áo cho ta có khi còn khổ sở hơn ta! Một anh bạn xa lắc không biết mặt, chìa bàn tay giúp đỡ trong lúc khó khăn nhất, mấy năm mới có cơ hội lặn lội lên thăm anh, đến nơi mới thấy anh nhịn cho mình ăn thôi, vì nhà anh gần y như nhà mình, mà gánh nặng cơm áo còn nhiều hơn! Những quà biếu miền quê tôi chắt chiu tặng anh, vẫn còn gần nguyên trong tủ do anh thấy quý, cứ muốn giữ chưa đem ra dùng... Còn chị bạn công chức thường gọi hỏi thăm viếng, khi thức này lúc món kia; quần áo của chị còn ít hơn quần áo của mình. Có mấy bức ảnh kỷ niệm màu áo quen thuộc xuất hiện lặp đi lặp lại hoài...

Chiều qua đi bộ với thầy giáo cũ, tôi nhắc với thầy về chuyện cổ tích giàu tính giáo dục được đọc đâu đó từ bé, rằng hai anh em nhà nọ ra riêng, sống cách nhau một quãng đường trong cùng thôn, và cả hai lại vẫn nghèo cho dù chí thú làm ăn. Nhưng trong lòng họ vẫn luôn nghĩ về nhau, muốn đỡ đần cho “nắm ruột” của mình. Rồi một ngày người anh có nhiều gạo, trong đêm có mưa nhẹ lất phất, đường trơn mà anh vẫn âm thầm vác những bao gạo nặng đến cho em mình, xong một bao lại mau mắn quay về vác tiếp, cắm cúi đi, nhác thấy bóng ai đó ngang qua cũng không để ý. Cứ thế xong, anh đi nằm một tí thì gà gáy sáng. Bắt đầu ngày mới, anh mới ngã ngửa khi thấy số gạo hầu như còn y nguyên! Thì ra “tư tưởng gặp nhau”, trong lúc anh âm thầm mau mắn vác gạo cho em thì đồng thời người em thấy có gạo, trong đêm cũng ngay lập tức vác cho anh mình, cứ thế, trên cùng một con đường lất phất mưa nhẹ và tối đen. Người anh vỡ ra hèn chi thấy bóng ai đó thấp thoáng ngược chiều hồi đêm, thì ra là em mình! Đọc, nằm ngẫm nghĩ, nước mắt chảy tràn... Đó, lòng tốt ý thiện của người nghèo khó có kém ai đâu, khi có cơ hội sẽ phát lộ ngay như câu chuyện cổ cảm động này.

Cho nên tôi ráng lắm, thấm giọt mồ hôi trong sự trợ giúp của bạn bè, họ rách ít đùm cho lá rách nhiều thôi, mà nhiều khi họ còn khó hơn ta...

Nguyễn Thành Công

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Bữa ăn sáng tại nhà
Bữa ăn sáng tại nhà
Tôi thường xuyên ăn sáng ở nhà và hay tự mình chuẩn bị cho bữa sáng. Trong thời buổi vệ sinh thực phẩm đang là mối lo của biết bao người, việc tự nấu nướng, hạn chế “cơm đường cháo chợ” cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Tôi đến Đà Lạt nhiều lần và lần nào cũng ra về với những trải nghiệm thú vị. Một trong số đó, nhớ nhất vẫn là kỷ niệm thân thương trong lần gặp gỡ với một người bán khoai, bắp nướng ở chợ đêm nơi xứ lạnh này.
Tháng năm mưa về
Tháng năm mưa về
Mùa hạ bắt đầu từ tháng Tư, nhưng gặp năm hạn hán, nắng nóng kéo dài. Nắng cháy cỏ, cháy da. Lòng hồ, lòng ao đầm nứt nẻ, những dòng sông cạn nước, những cánh đồng lúa đỏ quạch một màu lửa thiêu.
Người học trò cũ.
Người học trò cũ.
Thời còn đi dạy, ấn tượng nhất của tôi về một cậu học trò của mình là năm em học lớp 12, trong khi các bạn háo hức lẫn hồi hộp cho kỳ thi đại học, em đủng đỉnh xin về tiệm xe của người chú ruột học nghề sửa...
Những căn nhà của Mẹ
Những căn nhà của Mẹ
Mẹ tôi giờ đã già, suốt ngày chỉ nói về chuyện ngày xưa, giãi bày, luyến nhớ và dặn dò. Tôi thì hay ôn lại những năm tháng bên mẹ trong hành trình bôn ba lưu lạc mưu sinh, và thường nghĩ về những căn nhà của mẹ ở nhiều...
Cảm thông
Cảm thông
Thời tôi còn niên thiếu, gia đình thường lâm vào cảnh túng bấn. Một mình cha tôi phải bươn chải lo đến sáu miệng ăn. Những lúc buồn, cha hay đi uống rượu và về lại cãi nhau với mẹ tôi.