Những ngón chân đóng phèn

Chị Hai tôi lấy chồng năm 18 tuổi. Trước ngày cưới, đôi chân chị còn những ngón đóng phèn. Cái màu vàng vàng ấy, cứ ám ảnh tôi cả một thời thơ dại…

Hồi ấy, gia đình tôi có hai công đất, thu nhập không nuôi nổi sáu miệng ăn. Cha tôi phải đi làm mướn quanh năm, khi nơi này khi chỗ kia. Mẹ thì cũng vất vả không kém, bươn chải hết buổi chợ này sang buổi chợ khác. Hai công đất, giao lại cho chị vì tôi và các em còn nhỏ, chưa thể làm lụng được gì. Mười lăm tuổi, chị đã dang nắng “móc mương” (móc sình non bỏ lên bờ, người quê gọi là đắp bờ, làm như vậy mương ruộng mới sâu cho cá tép trú ẩn) để đặt tép cải thiện bữa ăn cho cả nhà. Hôm nào rảnh, chị lại đi mò tép dưới sông. Tép mang về, mẹ tôi lựa những con to đem ra chợ bán mua gạo, mớ còn lại lụn vụn để cả nhà kho quẹt ăn. Ðến mùa nhổ mạ, cấy lúa, cắt lúa, chị cũng làm. Hai công đất trồng lúa năm ăn, năm thua vì lúc đó, phương thức canh tác lạc hậu và hầu như ở quê tôi chưa biết áp dụng kỹ thuật khoa học vào việc trồng lúa. Vất vả là vậy nhưng chị chẳng khi nào than vãn, miễn sao có tiền phụ mẹ trang trải cuộc sống. Sự gian khó đã luyện cho chị tôi một “tinh thần thép”.

Cứ thế, năm nọ sang năm kia. Ðôi chân chị lúc nào cũng gắn với sình non, thậm chí những ngón chân với các móng còn bị đóng phèn, cái màu vàng vàng cố hữu của ruộng đồng, rơm rạ. Trong trí nhớ của tôi, chị luôn nở nụ cười tươi và hay nói về những ước vọng tốt đẹp hơn. Cuộc sống trước mắt dù gian truân nhưng chị vẫn có niềm lạc quan.

18 tuổi, chị chưa biết đến mùi nước hoa, màu son môi. Tất cả với chị đều xa xỉ. Vì vậy, khi chị tuyên bố đi lấy chồng, ai cũng bất ngờ. Bất ngờ là vì chị chưa từng hò hẹn hay có những biểu hiện của người “đang yêu”. Nhân duyên đến và chị tôi đã đón nhận với suy nghĩ muốn gia đình bớt khổ, chị nghĩ sau khi lấy chồng, sẽ giúp cha mẹ và các em theo cách mà chị cho rằng sẽ tốt hơn hiện tại.

Trước ngày trở thành cô dâu, chị nhờ tôi đi mua cho chị trái chanh về chà móng tay, móng chân, song chà hết trái chanh mà những ngón chân vẫn còn đóng phèn. Chị nhìn tôi cười bảo, thôi kệ, từ xưa đã vậy, màu của đồng quê mà, chẳng có gì xấu hổ cả. Sự cam chịu và chấp nhận cuộc đời theo cách nghĩ của chị khiến tôi khâm phục, vì không phải ai trong hoàn cảnh khó khăn cũng biết chấp nhận cuộc đời!

Ðã hơn 20 năm trôi qua, may sao chị chọn được “bến trong”. Mỗi lần chị về thăm nhà, tôi cố tình quan sát, thấy những ngón chân của chị không còn đóng phèn nữa. Lòng thầm mừng cho chị…

TRẦN THÀNH NGHĨA (Trà Vinh)

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...