Hồi nhỏ, tôi đọc cuốn truyện mỏng “Dế Mèn Phiêu Lưu Ký” của nhà văn Tô Hoài không biết bao nhiêu lần. Lật từng trang sách, tôi thấy mình như đang sống cùng Dế Mèn, theo chân chú qua các miền đất lạ, trải qua những cuộc phiêu lưu kịch tính, đầy thử thách nhưng cũng thấm đẫm tình bạn và lòng nhân hậu. Đối với một đứa trẻ miền Tây như tôi, cuốn sách không chỉ là một câu chuyện, mà còn khơi gợi những khát vọng tự do, ấp ủ ước mơ được chu du khắp nơi, vượt qua những cánh đồng thẳng cánh cò bay, băng qua những con sông cuồn cuộn nước chảy xiết, để tìm hiểu về cuộc sống rộng lớn ngoài kia.
Thú thật, ngày ấy tôi cũng vài lần nghĩ đến chuyện bỏ nhà ra đi như Dế Mèn! Tôi không bị ai bắt nạt, cũng không gặp chuyện buồn gì to tát, chỉ là cảm thấy thế giới chắc là thú vị hơn những quanh quẩn nơi làng quê. Tôi muốn lênh đênh trên sông nước, muốn thử làm ngư dân chài lưới, hoặc theo những đoàn ghe thương hồ đi khắp các bến bờ chợ nổi. Nhưng tất nhiên, tôi chẳng thể đi xa được. Một lần, tôi bỏ nhà đi lang thang suốt một buổi chiều, lén theo ghe của chú Ba bán trái cây, nhưng vừa đến bến sông kế bên, chưa kịp làm gì thì đã bị ba tôi tìm thấy, kéo về trong tiếng la rầy của má.
Nhà tôi ở gần một ngôi nhà thờ nhỏ, mỗi cuối chiều tôi thường thơ thẩn ra đó, lắng nghe những bài thánh ca vang lên trong không gian thanh tịnh. Giữa tiếng chuông ngân nga, tôi mơ mộng về những điều lớn lao, không chỉ là những cuộc phiêu lưu mà còn là giấc mơ trở thành một nghệ sĩ cải lương. Tôi say mê những lời ca ngọt lịm, những câu vọng cổ chất chứa bao nỗi niềm đắm đuối. Tôi đã nghĩ, nếu một ngày nào đó mình đi xa, chắc chắn tiếng thánh ca và những làn điệu cải lương sẽ là điều tôi nhớ nhất, như một phần linh hồn quê hương luôn ở trong tim mình.
Dế Mèn cũng từng ngông cuồng, hiếu thắng, làm sai rồi mới hiểu thế nào là trách nhiệm, thế nào là lòng trắc ẩn. Tôi khi ấy không đủ dũng cảm để đi xa, nhưng cũng nhờ những lần “nổi loạn” trẻ con đó, tôi mới nhận ra quê xứ vẫn luôn dang tay ôm lấy mình, giống như cách Dế Mèn nhận ra tình bạn và lòng tốt mới là điều đáng trân quý nhất trên hành trình phiêu lưu.
Bây giờ, khi đã lớn, tôi vẫn nhớ mọi chi tiết, câu thoại trong cuốn sách ấy, càng chưa từng quên những khát vọng của tuổi thơ, để trân quý hơn mỗi trải nghiệm trên bước đường trưởng thành của chính mình. Tôi cũng đã làm ba của hai đứa trẻ, và nhất định sẽ đọc cho chúng nghe từng đoạn ngắn ngắn của cuốn sách. Tôi tin là điều đó sẽ giúp con mình nuôi dưỡng những giấc mơ. Người ta nhờ các giấc mơ mà tiến về phía trước.
Ngày nay, nhiều bạn trẻ cũng mang trong mình khát khao khám phá như Dế Mèn, muốn rời khỏi vùng an toàn để tìm kiếm trải nghiệm mới. Có người chọn đi du học, có người dấn thân khởi nghiệp, có người lên đường du lịch bụi để hiểu hơn về thế giới... Nhưng giống như Dế Mèn, con đường nào cũng có thử thách, đôi khi vấp ngã, đôi khi lạc lối. Điều quan trọng là sau mỗi chuyến đi, ta trưởng thành hơn, biết trân trọng những điều giản dị và hiểu rằng quê hương, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc nhất.
Ai rồi cũng có nhiều chuyến đi, nhưng quan trọng hơn cả, là ta học được gì sau mỗi hành trình ngang dọc. Để rồi một ngày nào đó, khi nhìn lại, ta vẫn giữ trong tim những ký ức đẹp, những bài học sâu sắc, và những giấc mơ chưa bao giờ phai nhạt.
HẢI ĐĂNG
Bình luận