Giấc mơ rong ruổi của một cậu bé

Hồi nhỏ, tôi đọc cuốn truyện mỏng “Dế Mèn Phiêu Lưu Ký” của nhà văn Tô Hoài không biết bao nhiêu lần. Lật từng trang sách, tôi thấy mình như đang sống cùng Dế Mèn, theo chân chú qua các miền đất lạ, trải qua những cuộc phiêu lưu kịch tính, đầy thử thách nhưng cũng thấm đẫm tình bạn và lòng nhân hậu. Đối với một đứa trẻ miền Tây như tôi, cuốn sách không chỉ là một câu chuyện, mà còn khơi gợi những khát vọng tự do, ấp ủ ước mơ được chu du khắp nơi, vượt qua những cánh đồng thẳng cánh cò bay, băng qua những con sông cuồn cuộn nước chảy xiết, để tìm hiểu về cuộc sống rộng lớn ngoài kia.

TRen ke sach 2480.jpg (80 KB)

Thú thật, ngày ấy tôi cũng vài lần nghĩ đến chuyện bỏ nhà ra đi như Dế Mèn! Tôi không bị ai bắt nạt, cũng không gặp chuyện buồn gì to tát, chỉ là cảm thấy thế giới chắc là thú vị hơn những quanh quẩn nơi làng quê. Tôi muốn lênh đênh trên sông nước, muốn thử làm ngư dân chài lưới, hoặc theo những đoàn ghe thương hồ đi khắp các bến bờ chợ nổi. Nhưng tất nhiên, tôi chẳng thể đi xa được. Một lần, tôi bỏ nhà đi lang thang suốt một buổi chiều, lén theo ghe của chú Ba bán trái cây, nhưng vừa đến bến sông kế bên, chưa kịp làm gì thì đã bị ba tôi tìm thấy, kéo về trong tiếng la rầy của má.

Nhà tôi ở gần một ngôi nhà thờ nhỏ, mỗi cuối chiều tôi thường thơ thẩn ra đó, lắng nghe những bài thánh ca vang lên trong không gian thanh tịnh. Giữa tiếng chuông ngân nga, tôi mơ mộng về những điều lớn lao, không chỉ là những cuộc phiêu lưu mà còn là giấc mơ trở thành một nghệ sĩ cải lương. Tôi say mê những lời ca ngọt lịm, những câu vọng cổ chất chứa bao nỗi niềm đắm đuối. Tôi đã nghĩ, nếu một ngày nào đó mình đi xa, chắc chắn tiếng thánh ca và những làn điệu cải lương sẽ là điều tôi nhớ nhất, như một phần linh hồn quê hương luôn ở trong tim mình.

Dế Mèn cũng từng ngông cuồng, hiếu thắng, làm sai rồi mới hiểu thế nào là trách nhiệm, thế nào là lòng trắc ẩn. Tôi khi ấy không đủ dũng cảm để đi xa, nhưng cũng nhờ những lần “nổi loạn” trẻ con đó, tôi mới nhận ra quê xứ vẫn luôn dang tay ôm lấy mình, giống như cách Dế Mèn nhận ra tình bạn và lòng tốt mới là điều đáng trân quý nhất trên hành trình phiêu lưu.

Bây giờ, khi đã lớn, tôi vẫn nhớ mọi chi tiết, câu thoại trong cuốn sách ấy, càng chưa từng quên những khát vọng của tuổi thơ, để trân quý hơn mỗi trải nghiệm trên bước đường trưởng thành của chính mình. Tôi cũng đã làm ba của hai đứa trẻ, và nhất định sẽ đọc cho chúng nghe từng đoạn ngắn ngắn của cuốn sách. Tôi tin là điều đó sẽ giúp con mình nuôi dưỡng những giấc mơ. Người ta nhờ các giấc mơ mà tiến về phía trước.

Ngày nay, nhiều bạn trẻ cũng mang trong mình khát khao khám phá như Dế Mèn, muốn rời khỏi vùng an toàn để tìm kiếm trải nghiệm mới. Có người chọn đi du học, có người dấn thân khởi nghiệp, có người lên đường du lịch bụi để hiểu hơn về thế giới... Nhưng giống như Dế Mèn, con đường nào cũng có thử thách, đôi khi vấp ngã, đôi khi lạc lối. Điều quan trọng là sau mỗi chuyến đi, ta trưởng thành hơn, biết trân trọng những điều giản dị và hiểu rằng quê hương, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc nhất.

Ai rồi cũng có nhiều chuyến đi, nhưng quan trọng hơn cả, là ta học được gì sau mỗi hành trình ngang dọc. Để rồi một ngày nào đó, khi nhìn lại, ta vẫn giữ trong tim những ký ức đẹp, những bài học sâu sắc, và những giấc mơ chưa bao giờ phai nhạt.

HẢI ĐĂNG

 

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Thu về nhớ “trong gia đình”
Thu về nhớ “trong gia đình”
Trung Thu năm đó, tôi có chuyến đi thiện nguyện với nhóm sinh viên ở huyện Bình Chánh (TPHCM), chỗ này xa trung tâm đâu chừng hai chục cây số, vậy mà xe đi hơn 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Ðiềm tĩnh  là một nội lực
Ðiềm tĩnh là một nội lực
Trong những ngày điều trị tại trung tâm vật lý trị liệu, thời gian như trôi chậm lại. Tôi mang theo một quyển sách nhỏ như một người bạn đồng hành, một nơi trú ẩn tinh thần. Cuốn sách “Điềm Tĩnh và Nóng Giận” giúp tôi tìm được sự bình...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Thu về nhớ “trong gia đình”
Thu về nhớ “trong gia đình”
Trung Thu năm đó, tôi có chuyến đi thiện nguyện với nhóm sinh viên ở huyện Bình Chánh (TPHCM), chỗ này xa trung tâm đâu chừng hai chục cây số, vậy mà xe đi hơn 2 tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Ðiềm tĩnh  là một nội lực
Ðiềm tĩnh là một nội lực
Trong những ngày điều trị tại trung tâm vật lý trị liệu, thời gian như trôi chậm lại. Tôi mang theo một quyển sách nhỏ như một người bạn đồng hành, một nơi trú ẩn tinh thần. Cuốn sách “Điềm Tĩnh và Nóng Giận” giúp tôi tìm được sự bình...
Một lá thư muộn
Một lá thư muộn
Hôm ấy, trời Sài Gòn âm u bất thường, tôi đứng ở đầu hẻm nhìn chiếc xe bán tải nhỏ chở đầy đồ đạc của bà Tư chậm rãi lăn bánh ra khỏi con ngõ quen thuộc.
Khi ký ức chỉ còn là sự im lặng
Khi ký ức chỉ còn là sự im lặng
Tôi nhớ đến người bạn rất thân, học chung lớp đến cả mười hai năm. Một ngày tháng Mười nó nói với tôi là đang thích nhỏ bàn dưới mà không dám nói với nhỏ.
Ngày tháng nào
Ngày tháng nào
Anh hẹn tôi dưới tán phượng cạnh tháp chuông nhà thờ. Rút trong chiếc cặp đen một cuốn truyện nhỏ, vừa vặn lòng bàn tay.
Mầu nhiệm đức tin từ nghi thức chạm đến trái tim
Mầu nhiệm đức tin từ nghi thức chạm đến trái tim
“Đây là mầu nhiệm đức tin” - lời xướng quen thuộc ấy vẫn vang lên trong thánh lễ, ngay sau khi linh mục truyền phép Thánh Thể.
Có những ngày chỉ cần thở là đủ
Có những ngày chỉ cần thở là đủ
Tôi vừa hoàn thành chương trình học đại học ngành Truyền thông tại một trường đại học ở TPHCM. Người ngoài nhìn vô có thể nghĩ rằng tôi đang ở giai đoạn tươi sáng nhất của tuổi trẻ, có tấm bằng trong tay, nhiều cơ hội phía trước, và một...
Bụi cúc xanh bên kia đường
Bụi cúc xanh bên kia đường
Hoa cúc xanh là một tập hợp những mẩu truyện ngắn trinh thám - điều tra của nhà văn người Séc Karel Čapek. Tôi chọn đọc quyển sách này chỉ đơn giản vì nó làm cho tôi nhớ lại sở thích của mình thuở nhỏ.