Chủ đề “sợ trách nhiệm” đang trở thành một điểm nóng được thảo luận rộng rãi từ nghị trường đến vỉa hè. Căn nguyên của hiện tượng này có nguồn gốc từ sự thiếu kiến thức, sợ phạm sai lầm và lo lắng trước mọi việc, biểu hiện sự thiếu tâm huyết, đùn đẩy công việc của mình cho người khác; sợ mất chức, mất quyền, thiếu dũng khí đấu tranh; muốn địa vị cao nhưng sợ trách nhiệm nặng…
Hậu quả của tình trạng này là sự chậm trễ trong thi hành một chương trình hay kế hoạch nào đó, ảnh hưởng đến cả cộng đồng và xã hội. Khi một người không dám đối mặt với trách nhiệm và thách thức, họ có thể bỏ lỡ các cơ hội phát triển và tiến bộ trong sự nghiệp và cuộc sống. Sợ trách nhiệm cũng phản ánh năng lực quản lý của chức trách còn hạn chế, nhưng mặt khác nó cũng phản ánh cơ chế vận hành của một số công việc còn thiếu bền vững, an toàn và dễ dẫn đến rủi ro khi thực hiện.
Nếu việc sợ trách nhiệm tiếp tục tồn tại, như đánh giá từ các nhà lãnh đạo và chuyên gia, sẽ gây ra sự tránh né và đẩy lùi, làm trì trệ tiến độ công việc và không đáp ứng được nhu cầu xã hội và yêu cầu phục hồi, phát triển kinh tế - xã hội. Hơn nữa sợ trách nhiệm có thể kéo theo các việc đùn đẩy trách nhiệm, hoặc tệ hơn là tìm người chịu trách nhiệm cho mình.
Để người thực thi dám nghĩ, dám làm và dám chịu trách nhiệm, cần tiếp tục cải thiện các biện pháp, quy trình thực hiện công việc; đồng thời xử lý các vướng mắc làm chậm tiến độ công việc, gắn trách nhiệm cá nhân với từng vị trí và nhiệm vụ, thúc đẩy sự hỗ trợ và hợp tác giữa các cấp để giải quyết vấn đề phát sinh. Bên cạnh đó, việc tăng xây dựng môi trường làm việc tích cực, thúc đẩy sự minh bạch và trung thực, phát triển kỹ năng và tinh thần đoàn kết, cùng với việc tạo ra cơ hội phát triển công bằng, sẽ giúp hạn chế tình trạng sợ trách nhiệm hiện nay trong một số cá nhân và tổ chức.
Ngô Quốc Đông
Bình luận