Ba mẹ vì con xa quê kiếm sống

Đôi khi chúng ta không thích lắm những người từ tỉnh khác vào Sài Gòn làm ăn. Hình như sự hiện diện của họ khiến thành phố ồn ào và chật chội hơn. Tuy nhiên tìm hiểu về cuộc sống của họ mới thấy trên vai họ là gánh nặng cơm áo của cả gia đình.

Nhọc nhằn đờitha hương

Tầm 6 giờ sáng đến 12 giờ trưa trên đường Trần Văn Đang (Q 3) rất dễ gặp người đàn ông nhỏ con, đen đúa “cộ” trên chiếc cub 50 một cần xé bưởi, hai tay cầm là hai chiếc giỏ to cũng chứa bưởi. Đó là ông Nguyễn Văn Nhất, 48 tuổi, quê Bình Định. Ông vào Sài Gòn từ lúc đứa con gái lớn chào đời mà nay cô bé đã là sinh viên trường Đại học Kinh tế TPHCM.

Sáng ông Nhất thức dậy lúc 3 giờ để vào vựa lựa bưởi. Gặp mùa bưởi thì chuyện buôn bán dễ dàng. Hết mùa bưởi (thường sau Tết âm lịch), ông phải bán loại trái cây khác. Có lần thấy ông bán sầu riêng vài tuần, sau đó đổi qua bán chôm chôm. Hỏi ra mới biết vì chưa quen mặt hàng sầu riêng, ông bị gạt một giỏ sầu riêng chai, bán không được, lỗ nặng. Ông nói: “Quen bán bưởi, tôi chỉ cầm trái bưởi lên là biết ngon hay dở. Với những loại trái cây khác phải mất khá nhiều thời gian để có kinh nghiệm nhưng sầu riêng vốn nặng quá. Học kinh nghiệm về sầu riêng đắt đỏ quá nên tôi phải bán loại trái cây rẻ hơn khi không đúng mùa bưởi.

Cũng bỏ quê lên thành thị kiếm tiền, bà Trần Thị Bé, 35 tuổi, quê Hà Tĩnh vào Sài Gòn mang theo nghề làm tò he, một loại đồ chơi dân gian miền Bắc. Bà tâm sự ở quê thường không có việc ổn định. Hai bên ba mẹ đều nghèo, hai vợ chồng bà chỉ có mấy công đất trồng lúa, bà vào Sài Gòn làm tò he bán, cái nghề bà học được từ một người chú họ. Chồng bà ở quê làm ruộng và lo cho đứa con đang học cấp 2.

Những con tò he bán được nhiều vào ngày lễ tết. Mỗi ngày đứng trước cổng các trường tiểu học kiếm cũng được trên 100.000 đ. Ăn uống và trả tiền phòng trọ (15.000 đ/đêm/ phòng tập thể) còn dư chút ít hằng tháng gửi về cho chồng con. Tuy nghèo, đến ngày giỗ hay tết của cả hai gia đình, vợ chồng bà cũng phụ tiền. Bà chia sẻ: “Ở quê chỉ dựa vào mấy công đất không đủ sống. Vào Nam buôn bán cũng có đồng ra đồng vào để lo cho con cuộc sống đầy đủ hơn. Có tiền, áo quần ở Sài Gòn vừa tốt, vừa rẻ, tôi mua gửi về quê cho con có tấm áo lành lặn để mặc”.

Không ít trường hợp cả hai vợ chồng đều phải tha hương kiếm sống, con cái gởi cho ông bà chăm sóc như trường hợp ông bà Phạm Văn Ngai, 45 tuổi, quê tại Thái Bình. Mỗi sáng, ông Ngai thức dậy lúc trời vẫn còn tờ mờ, vào chợ đầu mối mua rau, cá, tôm thịt về bán trong xóm thành một quầy nhỏ. Vợ ông bán hàng, ông phụ vợ làm cá, cạo vỏ rau củ khi khách yêu cầu. Giá ông bà bán chủ yếu lấy công làm lời, giá phải chăng và chiều khách hết mức nên chỉ trưa muộn là kệ rau, thau cá, xô thịt của hai ông bà hết sạch. Bà cười vui cho biết hằng tháng gởi được vài triệu về quê để ông bà nội lo cho hai con gái đang học cấp 3. Cũng như bà Bé, ông bà Ngai cũng phụng dưỡng luôn cả ông bà nội của con và phụ giúp bên ngoại mỗi khi nhà có lễ hay giỗ chạp.

Xa con cũng vì con

Với giỏ bưởi, ông Nhất không chỉ ổn định cuộc sống gia đình mình mà còn lo cho hai con học hành đầy đủ. Năm học 2016-2017, con gái có trong danh sách trúng tuyển của trường Đại học Kinh tế. Ông kể hôm con nhập học, ông bán hết bưởi và ghé phòng trọ sinh viên đưa tiền cho con đóng bảo hiểm. Con gái khóc vì thấy cha quá nhọc nhằn. Ông chỉ nói mình cực bao nhiêu cũng được, miễn thấy con thành đạt là hạnh phúc lớn nhất đời ông.

Khi chúng tôi hỏi sao không khuyến khích con thi đại học ở trường tỉnh, ông nói: “Cái bằng đại học của thành phố dễ xin việc làm hơn”. Và khi chúng tôi muốn biết sao ông không mang cả gia đình vào Sài Gòn, ông thẳng thắn: “Với cuộc sống của tôi tại Sài Gòn không nghề nghiệp ổn định, không nhà cửa mà lo cho mấy miệng ăn thì không xuể được. Chắc chắn con tôi sẽ đi bán vé số phụ ba mẹ. Hơn thế nữa các con tôi sẽ không được học hành đàng hoàng, tốt lắm là học lớp học tình thương gần nhà trọ hoặc các lớp Ánh Sáng, dạy miễn phí của các nữ tu Công giáo. Như vậy sao có được học vấn tốt. Thà chỉ mình tôi cực, con cái có cuộc sống đầy đủ và học hành đàng hoàng ở quê”.

Nếu hỏi những bậc cha mẹ hy sinh vào Nam buôn bán hay làm thuê làm mướn, họ đều có cùng suy nghĩ chỉ nên để một mình họ cực. Hoặc hơn nữa là hai vợ chồng đều cực khổ để con cái có cuộc sống đầy đủ ở quê. Thí dụ ông bà Nguyễn Văn Út, 40 tuổi, quê Quảng Nam, vào Sài Gòn mua bán ve chai. Theo ông Út, hai vợ chồng mỗi sáng dậy sớm nấu cơm và dở theo ăn. Cả hai đi theo hai hướng khác nhau để mua bán ve chai. Người Sài Gòn rất phóng khoáng, nhiều người lâu lâu gọi hai ông bà vào cho mấy chục kg báo cũ, chai nhựa, lon nước… Mỗi ngày hai ông bà kiếm được vài trăm ngàn, tích góp để hằng tháng gởi về cho ông bà nuôi cháu.

Bà Út nói: “Mình cực khổ được rồi, bù lại con cái ở quê được đầy đủ hơn. Với số tiền 2 triệu hằng tháng hai con tôi đã được ăn học, cơm nước đầy đủ. Ngoài ra còn tiền thuốc cho ông bà nội. Phải sống xa con cũng buồn, cũng lo nhưng tất cả cũng chỉ vì con”.

Họ là thế đấy, những người cha người mẹ. Họ sẵn sàng hy sinh sức khỏe, sống thiếu hơi ấm gia đình nơi đất khách, tần tảo ngày đêm, chỉ để cho con cái có một tuổi thơ trọn vẹn bên mái trường, và một tương lai không vất vả như họ hôm nay.

NGUYỄN NGỌC HÀ

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...