Chút gì để nhớ với Moldova…

Về giao thông, ở Moldova dường như chỉ có xe hơi và xe tải (còn xe máy thì tôi chưa thấy cái nào). Mọi người chấp hành luật tốt, từ việc đi qua đường chỉ trên vạch cho người đi bộ đến việc đi xe không bóp còi inh ỏi, không chen lấn hay vượt xe trái luật và cũng không thấy tình trạng kẹt xe. Người đi bộ toàn được xe hơi nhường đường (những đoạn đường không có đèn giao thông). Nhớ có lần trông thấy một cái xe hơi bay vèo vèo từ xa, tôi sợ hãi đứng lại không dám băng qua đường. Bất ngờ, khi trông thấy tôi, họ liền phanh lại, “kính cẩn” mời mình qua một cách vui vẻ Không chỉ chuyện giao thông mà còn nhiều điều thể hiện văn minh của con người nơi đây như việc xếp hàng ở mọi nơi, cách chào hỏi với nụ cười tươi và đôi lúc là cái cúi gập người. Thậm chí cả việc cô giáo lúc nào cũng mời chúng tôi ăn bánh và uống trà mỗi khi ra chơi nhưng nghiêm khắc nhắc sinh viên phải xếp ghế đúng vị trí mỗi lần tan học.

Một dòng sông yên bình ở Moldova

Trong các trò giải trí ở đây, tôi thích nhất là trượt băng. 60 lei 1 vé/người (tương đương khoảng 90 ngàn đồng Việt) để có được một cảm giác 1-0-2 này. Ban đầu, như những người mới khác, tôi lê từng bước khó nhọc trên đôi giày chỉ có một vạch chạm đất, trượt từng bước nhỏ di chuyển quanh sân, trời lạnh hơn với những luồng gió luồn từ mọi phía khiến đôi chân tôi bắt đầu tê cóng, đầu óc ong ong với những bản nhạc dance mở inh ỏi đầy kích thích. Tay vịn vào thành, với sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của những người đứng xung quanh và gần chục lần “xoạc ngang dọc chéo”, tôi đã đi men theo sân suốt năm vòng để bắt đầu cho những “liều mạng” sau đó, trượt những đường dài hơn xen kẽ với những lần rê từng bước khi cảm thấy không vững, có những lần té do đụng chạm với người khác, cũng có những lần tôi tự nhiên té. Một bàn tay ai đó từ phía sau nắm lấy tay tôi và theo phản xạ, người tôi lướt theo, thật sung sướng khi thấy mình đang di chuyển về phía trung tâm sân băngTừng loạng choạng, mất thăng bằng và ngã sóng soài trên sân băng, có lẽ nhờ thế mà những lần sau tôi đã trượt dễ dàng vài vòng to nhỏ, đủ để thấy mình lướt đi như mây, dưới bầu trời đầy sao, trong cái lạnh giá gần xuống 0 độ C của Moldova. Tôi đã trượt được trên đường băng, lướt qua bao con người xa lạ và không cùng chung với tôi tiếng mẹ đẻ. Tôi cũng đã né được và cũng đã có những người làm tôi té ngã, đã đi qua bao tiếng cười đùa, chọc ghẹo Lướt trên băng mà tôi cứ ngỡ đã lướt qua một phần nhỏ của đất nước xa lạ này.

Moldova xa lắm và lạ lắm, có những lúc tôi thấy mình chông chênh giữa lòng thủ đô, nhưng lúc này tôi thấy mình thật gần với bầu trời ấy, với những con người mà họ có thể ôm mình thật chặt và hôn mình như hôn một đứa cháu nhỏ ngay trên đường phố mà không hề e ngại. Đất nước tuy không thuộc loại giàu có nhưng lại có những con người văn minh khiến tôi phải nể phục.

Hà Minh Thu

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Mảnh băng dán  trên chiếc mũ
Mảnh băng dán trên chiếc mũ
Có dịp đi Sài Gòn tham dự một sự kiện thiện nguyện, tôi ra về trong đêm khi thành phố đã lên đèn, hỏi vé xe đã hết mà nhà trọ đắt đỏ quá.
Nhật ký mùa ôn thi
Nhật ký mùa ôn thi
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học bằng một ngày ngồi soạn lại tất cả sách vở. Dẹp qua một bên những quyển sách Toán, Lý, Hóa khô khan, tôi tập trung vào “chiến đấu” với Văn và Sử.
Chiếc xe đạp của má
Chiếc xe đạp của má
Đứng trên lầu, ngắm trận mưa đầu mùa, vạn vật đang nâng mình đón lấy những hạt tươi mát, bất chợt tôi thấy một cô nào đó đạp xe trong mưa. Một hình ảnh khá hiếm nơi thị thành này, gợi tôi nhớ về chiếc xe đạp ở nhà mình...
Bữa ăn sáng tại nhà
Bữa ăn sáng tại nhà
Tôi thường xuyên ăn sáng ở nhà và hay tự mình chuẩn bị cho bữa sáng. Trong thời buổi vệ sinh thực phẩm đang là mối lo của biết bao người, việc tự nấu nướng, hạn chế “cơm đường cháo chợ” cũng là một cách tự bảo vệ mình.
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Chất miền Tây nơi xứ lạnh
Tôi đến Đà Lạt nhiều lần và lần nào cũng ra về với những trải nghiệm thú vị. Một trong số đó, nhớ nhất vẫn là kỷ niệm thân thương trong lần gặp gỡ với một người bán khoai, bắp nướng ở chợ đêm nơi xứ lạnh này.
Tháng năm mưa về
Tháng năm mưa về
Mùa hạ bắt đầu từ tháng Tư, nhưng gặp năm hạn hán, nắng nóng kéo dài. Nắng cháy cỏ, cháy da. Lòng hồ, lòng ao đầm nứt nẻ, những dòng sông cạn nước, những cánh đồng lúa đỏ quạch một màu lửa thiêu.
Người học trò cũ.
Người học trò cũ.
Thời còn đi dạy, ấn tượng nhất của tôi về một cậu học trò của mình là năm em học lớp 12, trong khi các bạn háo hức lẫn hồi hộp cho kỳ thi đại học, em đủng đỉnh xin về tiệm xe của người chú ruột học nghề sửa...
Những căn nhà của Mẹ
Những căn nhà của Mẹ
Mẹ tôi giờ đã già, suốt ngày chỉ nói về chuyện ngày xưa, giãi bày, luyến nhớ và dặn dò. Tôi thì hay ôn lại những năm tháng bên mẹ trong hành trình bôn ba lưu lạc mưu sinh, và thường nghĩ về những căn nhà của mẹ ở nhiều...
Cảm thông
Cảm thông
Thời tôi còn niên thiếu, gia đình thường lâm vào cảnh túng bấn. Một mình cha tôi phải bươn chải lo đến sáu miệng ăn. Những lúc buồn, cha hay đi uống rượu và về lại cãi nhau với mẹ tôi.