Tôi vừa đọc “Công giáo và Dân tộc” số 1890 tuần lễ 11.1 đến 17.1.2013. Trong đó có một bài khiến tôi suy nghĩ nhiều. Đó là bài “Có đáp ứng được những thách đố?” của tác giả Nguyễn Thanh Long.
Lý do khiến tôi phải suy nghĩ nhiều là vì bài đó vô tình đã gợi cho tôi nhớ lại một sự kiện đau buồn xưa: “Chúa khóc thương thành Giêrusalem”.
![]() |
Thánh Luca viết: “Khi đến gần Giêrusalem và trông thấy thành, Đức Giêsu khóc thương, mà nói: Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi. Nhưng hiện giờ điều ấy còn bị che khuất, mắt ngươi không thấy được. Thật vậy, sẽ tới ngày quân thù đắp lũy chung quanh, bao vây và công hãm ngươi tư bề. Chúng sẽ đè bẹp ngươi và con cái đang ở giữa ngươi, và sẽ không để hòn đá nào trên hòn đá nào. Vì ngươi đã không nhận biết thời giờ ngươi được Thiên Chúa viếng thăm” (Lc 19,41-44).
Giêrusalem là biểu tượng nơi quy tụ những người tin Chúa, là hình ảnh thần quyền hướng dẫn dân Chúa, là tượng trưng sự hiện diện của đạo Chúa, là dấu chỉ niềm hãnh diện về sự tồn tại của niềm tin vào Chúa.
Với ý nghĩa trên đây, tôi coi nhiều đối tượng tại Hội Thánh Việt Nam hôm nay cũng giống như những Giêrusalem theo mức độ nào đó. Những đối tượng đó là: Những đại hội, những đại lễ, những đại thành công, những đại tuyên ngôn, những đại công trình.
Những thứ Giêrusalem đó nhiều khi làm cho tôi khâm phục, nhưng cũng nhiều khi làm cho tôi sợ hãi.
Tôi sợ có thể Chúa Giêsu đang khóc thương, khi nhìn thấy nguy cơ sắp xảy tới cho những Giêrusalem đó.
Tôi sợ nhất là Chúa Giêsu khóc thương, không chỉ vì những nguy cơ sắp xảy ra, mà nhất là vì tội của chính những Giêrusalem đó.
Nỗi sợ của tôi càng thêm lớn lao, khi thấy những Giêrusalem đó vẫn tự phụ, tự mãn, không chịu nhận ra tội lỗi của mình, trái lại vẫn tiếp tục thái độ “không biết thời giờ được Chúa viếng thăm”.
Chúa nói: “Hiện giờ điều ấy còn bị che khuất, mắt ngươi không thấy được”. Chính vì chưa thấy nên người ta không tin là sẽ xảy ra. Đến khi xảy ra, thì sẽ quá muộn. Ước mong những lời Chúa cảnh báo, cùng với những gì đang xảy ra, sẽ đánh thức chúng ta, để chúng ta biết sửa mình trong thời giờ còn lại. Sửa mình về nhiều sai trái, nhưng nhất là về lối sống phô trương, hình thức, thiếu yêu thương bác ái và không thực sự dấn thân cho Tin Mừng.
Những gì tôi chia sẻ trên đây là rất chân thành, mở đường cho chính tôi bước vào một nội tâm sám hối và cầu nguyện.
Thân ái
Long Xuyên, ngày 11.01.2013
Bình luận