Ngoại già lắm, lụm cụm, da đầy đồi mồi, đi đứng khó khăn, sống trong một ngôi nhà gạch cũ riêng biệt. Lịch sinh hoạt của ngoại theo thông lệ: sáng thức dậy thể dục, nghe đài, uống trà, làm việc vặt… Tất cả tuân thủ theo giờ giấc nhất định.
Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, tôi đều chạy sang với ngoại, kể lể để nghe một lời khuyên. Cứ sang thường xuyên, có khi ngoại cũng mệt vì tôi. Không biết từ lúc nào, ngoại đã trở thành người thân thiết nhất, chỗ tựa nương tinh thần của đứa cháu nghèo.
Có bận, cuộc sống đi đến chỗ ngỡ là cùng, từ xa tôi bắt xe về thăm ngoại, trút lòng. Ông nghe hết và trầm ngâm thật lâu trước câu hỏi của tôi: “Làm sao sống được hở ông?”, rồi người từ tốn, nhẹ nhàng bảo: “Cháu có để ý không, chim trên trời có ai nuôi mà vẫn sống đấy thôi!”. Tôi ngẩn ra một chốc, khá bất ngờ trước sự liên tưởng của ngoại.
Rồi cũng đến lúc ngoại ra đi theo quy luật “sinh-lão-bệnh-tử”. Ngoại đã về với Chúa - Đấng mà ông đặt trọn niềm tin kính để sống trọn lành đến những giọt cuối của đời người. Tôi, đứa cháu nuôi, vẫn thường nhớ về ông, nhất là những lời động viên sâu sắc ngày nào, thấm đẫm tinh thần Phúc âm.
Ông không cho tôi tiền bạc đất đai mà là một chỗ tựa tinh thần với những an ủi động viên quý giá, kịp thời, để khi ông ra đi, tất cả hãy còn. Chim trên trời có ai nuôi mà vẫn thong dong đôi cánh, tung tẩy, có bạn có bầy. Chúng bay từ nơi này đi nơi khác, vạn dặm trong những cuộc thiên di tránh lạnh hay kiếm thức ăn, và vẫn tồn tại, có khi hạnh phúc theo cách riêng trước bao nhiêu khó khăn ngang trái hơn cả kiếp con người, vẫn hót líu lo đón bình minh, chấp chới cánh trên trời cao…
Cám ơn ông về tất cả những gì sâu lắng nhất đã dành cho cháu. Xin Chúa luôn an ủi ông ở cõi vĩnh hằng!
Nguyễn Thành Công
Bình luận