Mùa Giêng là mùa của đất trời thay áo mới, mùa của thiên nhiên hội tụ nhiều niềm vui và chủ thể con người cũng hòa lẫn vào ấy để cùng vui, cùng thưởng thức...
Mùa Giêng, một buổi sáng ban mai ta bắt gặp những giọt sương long lanh trên những ngọn cỏ xanh mơn mởn, tia nắng mặt trời làm cho những giọt sương trở nên lấp lánh thật đẹp. “Hạt ngọc” của thiên nhiên, tuy không tồn tại lâu dài nhưng chỉ với bấy nhiêu thời gian tỏa sáng cũng làm người ta nhớ mãi.
![]() |
Mùa Giêng, buổi trưa không gian dường như rộng ra, gió thông thênh bay lãng du. Nếu ta chịu khó quan sát, sẽ bắt gặp những sợi nắng lúc ẩn lúc hiện thật kỳ ảo. Chúng luôn di chuyển và biến hóa, một số thi sĩ lãng mạn gọi đó là... hoa nắng? Mà đúng như hoa thật, một loài hoa có lẽ là kỳ bí nhất trong các loài hoa. Loài hoa chỉ nở rộ vào mùa Giêng và tan vào hư vô. Loài hoa mà ta không thể tự tay cầm nắm hay tự mình hái được.
Mùa Giêng, những con cu đất thường ra đồng nhặt những hạt lúa còn sót lại trên đồng, lâu lâu ta bắt gặp chúng “choảng” nhau, hay những tiếng “gù” nghe thật vui tai. Và những con én, mùa Giêng còn quyến luyến hương Xuân, chưa chịu rời đi, vẫn nương náu lại và không ngừng chao lượn giữa thinh không lộng gió.
Mùa Giêng, khi mặt trời ngả xế, cái nắng dịu bớt đi. Những cơn gió nhè nhẹ ùa về. Đám trẻ trong xóm kéo nhau ra ngõ, cùng chơi đùa dưới bóng mát của rặng tre già; người già cũng dạo chơi hóng gió. Gió ùa vào mặt, gió reo vui nhảy múa. Ta thử nhắm mắt lại và “tắm gió”. Thật tuyệt vời. Một cảm giác vốn gần gũi và quen thuộc nhưng nay bỗng trở nên “đắt” vô cùng. Thiên nhiên với con người như hòa quyện!
![]() |
Mùa Giêng, buổi chiều trên những cánh đồng có vẻ xôm tụ và rộn ràng hơn cả. Đám trẻ con trong xóm thường mang những cánh diều đủ sắc màu thả lên trời cao khi vừa lộng gió. Những con chuồn chuồn không biết từ đâu rủ nhau về vui lượn xung quanh. Mùi thơm của nắng, mùi của rạ rơm trên cánh đồng chiều tan vào gió và bay đi muôn nẻo đường quê.
Mùa Giêng, tâm hồn ta lãng du không bến đỗ, tâm tư ít phiền muộn. Bất chợt, lòng thốt lên: Thương quá, mùa Giêng ơi...!
TRẦN THÀNH NGHĨA (Trà Vinh)
Bình luận