Trải qua nhiều kỷ niệm vui buồn trong 30 ngày tình nguyện phục vụ tại Bệnh viện Hồi sức Covid-19 (TP Thủ Ðức) khi dịch hoành hành ở TPHCM vào năm ngoái, nhưng ngày làm việc sau cùng trước khi nói lời chia tay vẫn làm tôi nhớ hoài...
![]() |
30 ngày đến với bệnh nhân Covid-19 trôi qua như thoáng chốc, nhanh đến mức tôi không kịp nhận ra. Lẽ ra, tôi ở lại làm việc thêm một tháng nữa, nhưng vì anh em trong cộng đoàn tha thiết muốn tham gia phục vụ ở tuyến đầu nên tôi về. Một tháng trước đó, ngày 22.7.2021 là sinh nhật tôi, tôi lên đường đi tình nguyện để giúp nhân viên y tế chăm sóc các bệnh nhân nhiễm SARS-CoV-2 không may bị trở nặng. Những ngày còn bỡ ngỡ, bài học đầu tiên tôi được hướng dẫn là mặc đồ bảo hộ và tháo đồ bảo hộ cẩn thận để tránh bị lây nhiễm. Khi mới làm quen với bộ đồ màu xanh kín bưng ấy, mặc vào là tôi rất khó thở, nóng và mồ hôi ướt sũng, tháo chiếc khẩu trang N95 ra thì các vết nhăn hằn trên mặt. Một tháng sau, buổi làm cuối cùng của đợt tình nguyện, tôi đã quen với bộ đồ đó rồi.
![]() |
Dù là ngày cuối cùng hay là ngày đầu, công việc hằng ngày của tôi trong khoa cấp cứu vẫn thế. Ngày cuối làm việc có vẻ thời gian như chậm hơn. Tôi vào phòng cầu nguyện cho các bệnh nhân như thường lệ, nhưng hôm ấy thì đứng lại lâu hơn, nhìn bệnh nhân kỹ hơn với những khuôn mặt hiền từ đang hôn mê hoặc đang nhăn nhó vì đau đớn.Lời cầu nguyện của tôi luôn là cầu xin Chúa nâng đỡ, chữa lành họ. Một tháng với rất nhiều bệnh nhân đã chuyển chỗ, không còn bệnh nhân cũ nào từ lúc tôi mới vào. Tôi đi một vòng thăm những bệnh nhân mà tôi biết, có người xuống sức, có người đã qua đời, có người tỉnh lại mở mắt nhìn…
Trở về phòng làm việc, tôi ngồi thừ ra suy nghĩ một chút. Có hai anh phụ trách việc chuyển thi hài các bệnh nhân đi ngang qua, chúng tôi vẫy tay chào nhau, thân thiết như người nhà. Trong này, chúng tôi nhận diện nhau bằng cặp mắt và dáng vẻ bên ngoài vì đồ bảo hộ che kín. Việc làm vệ sinh lau dọn đã trở nên rất thành thạo, nên tôi làm khá nhanh, sau đó đi thay ga giường với thay tã cho bệnh nhân. Nhìn ra bên ngoài cửa kính, tôi thấy có nhóm tu sĩ tình nguyện mới vào, có nhân viên dẫn đi giới thiệu các phòng ban làm việc, tôi vẫy tay chào mọi người.
![]() |
Tôi tìm gặp, nói lời tạm biệt với vài anh chị thân quen trong khoa, có chút gì đó buồn. Làm việc chung với nhau, mọi người thân thiết từ lúc nào không biết, nên giờ chia tay, ai cũng cảm thấy quyến luyến. Chị điều dưỡng còn muốn cả nhóm xin bề trên cho ở lại tiếp tục phục vụ thêm nữa. Tôi cùng hai sơ chung kíp đi thăm một bệnh nhân đặc biệt lần cuối. Đó là “Bé Mập”, biệt danh chúng tôi hay gọi vì em nhỏ tuổi, người rất to. Em nằm trong khoa đã hơn 2 tuần, nay chuyển lên khoa trên để lọc máu. Vào chào em, chúng tôi gọi tên, em mở mắt nhìn, có một người nói “hết bệnh về chị dẫn đi uống trà sữa”, tay em ấy liền nhúc nhích.
Một tháng trôi qua, vì ca làm việc không cố định, thay đổi giờ giấc nên sức khỏe của anh chị em tu sĩ thiện nguyện cũng bị giảm sút. Nhưng tinh thần hăng say dấn thân phục vụ vẫn sôi sục trong lòng. Chúng tôi thường chia sẻ với nhau: “Tuy mệt nhưng mà vui. Niềm vui ở đây là được góp sức, được làm chuyện có ích cho người khác”.
Công việc cuối cùng của tôi tại Bệnh viện Hồi sức Covid-19 cũng kết thúc, để lại bao lưu luyến, đúng là “khi ta ở, chỉ là nơi đất ở, khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn”. Xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng con.
Tu sĩ Antôn Chung Chí Tâm,
dòng La San
Bình luận