Những câu chuyện xung quanh hang Massabielle - Lộ Đức (P42)

KHÁT VỌNG ĐƯỢC SỐNG

Maddalena Carini, phép lạ thứ 51

Ngày 15 tháng 8 năm 1948

Đang nằm dài trên chuyến xe lửa đưa đoàn hành hương trở về Ý, thình lình tôi cảm thấy mình có thể ăn tươi nuốt sống cả một con bò !

- Y tá … y tá !

- Vâng, thưa bà Maddalena, người phụ nữ trẻ chịu trách nhiệm chăm sóc các bệnh nhân trong toa xe vội trả lời.

- Tôi đói !

Cô y tá mỉm cười thương hại, sau một lúc do dự :

- Tôi sẽ mang ngay cho bà nước đường !

- Không, không, tôi đang đói cồn cào ! Tôi muốn ăn giống như những người khác.

Cô y tá sờ trán tôi xem tôi có bị sốt không. Tất cả mọi người trong toa xe này đều biết tôi bị bệnh nặng đến nỗi không thể ăn được bất cứ thức ăn nào, trừ chất lỏng. Tôi hiểu người phụ nữ trẻ này, sự lưỡng lự và cả sự thương cảm của cô. Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cô. “Maddalena đang mê sảng… Thế là hết”. Cô y tá nghĩ thế nào thì mặc kệ cô ấy, nhưng tôi, tôi đang đói, rất đói. Tôi nhấn mạnh :

- Xin cô vui lòng cho tôi ăn như mọi người khác !

Cô y tá thở dài và bước đi với vẻ nhẫn nhịn. Làm sao cô có thể từ chối một trong những nguyện vọng cuối cùng của người sắp chết ?

Vài phút sau, mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào mũi tôi. Sau cùng thì tôi cũng được ăn !

Tôi để người chăm sóc nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi dựa vào cái gối và tôi ăn ngấu nghiến bữa ăn trưa vừa đặt trên đầu gối của tôi. Tôi ăn trước cái nhìn kinh ngạc của người chăm sóc, vì từ rất lâu rồi tôi không thể ăn uống gì cả ngoài việc uống nước đường, nên bữa ăn này đối với tôi là một bữa tiệc rất thịnh soạn gồm khai vị, món chính, tráng miệng. Tôi ăn hết, không chừa lại gì cả, dù chỉ là một vụn rất nhỏ. Nếu không vì tự trọng, tôi đã liếm đĩa đựng thức ăn rồi !

Ngồi bên cạnh giường của tôi, cô y tá bất ngờ đứng lên và vội vàng bước đi, chắc chắn là đi tìm bác sĩ đồng hành với đoàn hành hương.

Tôi nằm xuống và mỉm cười, no nê, hạnh phúc. Tôi hiểu rằng trong vài phút nữa tôi phải giải thích điều gì đã xảy ra. Từ hôm qua, tôi giữ kín bí mật này, để khỏi phải reo to lên phép lạ quá sớm, và có nguy cơ làm lung lay niềm tin của các bệnh nhân khác, nếu tất cả chỉ là ảo tưởng. Nhưng sau bữa ăn ngon miệng, tôi tin chắc rằng Đức Trinh Nữ Maria đã chữa lành tôi ! Từ nay về sau, tôi có thể nói như vậy.

Tôi không phải chờ lâu, vì có một bác sĩ và một phụ nữ xuất hiện cùng với một người khiêng băng ca, đến tại chân giường nhỏ của tôi trên toa xe lửa. Tôi hỏi với vẻ châm chọc :

- Bác sĩ đến thăm tôi ?

- Hừ !Ông ho khúc khắc và tỏ vẻ khó chịu.Cô y tá đã báo cho tôi biết bà đã ăn trưa rất ngon miệng và dường như lâu rồi không hề có chuyện đó, phải không ?

- Cô ta nói đúng,tôi vừa trả lời vừa mỉm cười.Có một chi tiết nhỏ mà cô y tá quên nói, đó là tôi ăn ngấu nghiến! Thưa bác sĩ, tôi tin là ngày hôm qua có một cái gì đó rất đặc biệt đã xảy ra.

- Bà hãy kể lại cho tôi nghe tất cả,bác sĩ khuyến khích tôi sau khi đã ngồi ở mép giường của tôi.

- Chính tôi cũng không hiểu gì và cũng không thể giải thích được.

- Bà hãy kể đi !Bác sĩ sốt ruột nhấn mạnh.

- Thưa bác sĩ, ông cũng đã biết là tôi đến Lộ Đức trong tình trạng sức khỏe suy kiệt. Tôi nghĩ rằng những giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi đã tới, vì bệnh lao xương và lao phổi của tôi không còn hy vọng được chữa lành.

Bác sĩ nhìn tôi, có vẻ bực bội. Ông không nghĩ rằng một phụ nữ bị bại liệt vì đau đớn và sốt nặng khi mới đến, lại tỏ ra hiểu biết rõ ràng bệnh trạng của mình như vậy.

- Không hề gì. Thân thể tôi không còn đau nhức, không còn nửa liệt nửa sốt nữa. Nếu không có lời nài nỉ xin tha thiết của mẹ tôi và lòng tốt của bác sĩ chữa bệnh cho tôi, thì tôi không thể đến Lộ Đức được. Có thể nói đó là một sự điên rồ của người sắp chết! Đàng khác, tôi không có một ước mơ to tát gì trong suốt cuộc hành hương. Tôi nằm bẹp trong phòng, có thể nói là bị đóng đinh trên giường vì sốt nặng và đau đớn, trừ hôm qua…

Tôi dừng lại một lúc. Thình lình giọng nói của tôi nghẹn ngào. Tôi vừa thấy Đức Trinh Nữ Maria đã ban cho tôi muôn vàn ân sủng chỉ trong một ngày, ngày cuối cùng của cuộc hành hương. Hôm đó tôi có thể đến cầu nguyện trước Hang Đá. Đức Mẹ đã chờ tôi tới giây phút cuối cùng.

Tôi tiếp tục câu chuyện :

- Hôm qua, tôi đi đến trước Hang Đá để cầu nguyện : “Lạy Thánh Maria, con cám ơn Mẹ đã cho con được đến đây. Con xin dâng cho Mẹ bạn bè, cha mẹ và các bác sĩ chữa bệnh cho con”. Lúc đó tôi cảm thấy kiến bò trong cơ thể của tôi và sức nóng lan tỏa trong lồng ngực của tôi, trong khi tim tôi đập thình thịch. Tôi sợ bị một cơn đau tim. Tôi tin rằng đã đến lượt tôi rồi. Tôi tự nhủ : “Tôi chết, tôi chết”.

Tôi dừng lại một lần nữa, tràn ngập xúc động. Bác sĩ chăm chú nghe tôi. Đứng phía sau bác sĩ, cô y tá và người khiêng băng ca cùng khóc.

- Nhưng trong khi tôi nghĩ mình sắp chết, bỗng nhiên tôi có cảm giác hết sức dễ chịu… Khi Mình Thánh Chúa đến gần, tim tôi lại đập mạnh. Tuy nhiên, tôi không sợ nữa. Tôi tưởng rằng mình thật sự khỏe khoắn trong khi tôi biết mình sắp chết. Nhưng giờ của tôi chưa đến và thay vì chết thì tôi có cảm giác là tôi đang sống lại. Cơn đau đớn biến mất. Cuối cùng tôi có thể cử động chân phải mà không cảm thấy đau đớn gì cả.

Vị bác sĩ đồng hành xúc động nhìn tôi. Tất cả những gì tôi kể đều vượt quá sự hiểu biết của ông. Tôi sung sướng chia sẻ bí mật của tôi với ông :

- Tôi run lên vì vui mừng. Tuy nhiên tôi không dám kêu to. “Phép lạ ! Phép lạ !” để khỏi phải làm phiền Đức Mẹ nếu sự thật không phải như vậy. Tôi không dám liều mình. Nhưng bây giờ, thưa bác sĩ, tôi muốn hét to lên “Phép lạ !” và đi đến Văn phòng y khoa của Lộ Đức để xin xác nhận tình trạng sức khỏe của tôi, để chứng thật rằng tôi đã khỏi bệnh, nhất là tôi muốn tạ ơn Chúa và Đức Mẹ mỗi ngày suốt cuộc đời của tôi !

…Cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi này và trong giờ lâm tử.

LM INHAXIÔ HỒ VĂN XUÂN

tin liên quan

Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Đức Giáo Hoàng Lêô XIV cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai tại Châu Á
Ngày 28.9.2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ngỏ lời với cộng đoàn tín hữu đang tập trung tại quảng trường thánh Phêrô đông đảo.
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Hội thảo khoa học “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực tiễn”
Sáng 26.9.2025, tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TPHCM, Viện Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn đã tổ chức hội thảo khoa học cấp quốc gia với chủ đề “Tôn giáo và Nghệ thuật: Lý luận và Thực...
Món quà của những ngày yếu đuối
Món quà của những ngày yếu đuối
Lớn lên trong môi trường Công giáo, tôi đã quen với những lời dạy, những lễ nghi,  nhưng tôi chưa thể thực sự sống với điều đã học.
Công giáo Việt Nam  và văn hóa dân tộc
Công giáo Việt Nam và văn hóa dân tộc
Khi quy chiếu theo triết lý Âm - Dương, nền tảng của các nền văn hóa Á Đông, thì văn hóa Việt Nam thiên về âm tính.
Áp lực của người cầm phấn
Áp lực của người cầm phấn
Ngày 15.9.2025, Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành Thông tư 19 về khen thưởng, kỷ luật học sinh, trong đó bỏ hình thức đình chỉ học tập và đuổi học, nhưng nhấn mạnh về bản kiểm điểm, nhắc nhở và phê bình nghiêm khắc nếu học sinh vi...
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Bí thư Thành ủy TPHCM Trần Lưu Quang thăm Tòa Tổng Giám mục Tổng giáo phận TPHCM
Chiều ngày 24.9.2025, đoàn đại biểu Thành ủy - HĐND - UBND - Ủy ban MTTQ Việt Nam TPHCM do ông Trần Lưu Quang, Bí thư Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy TPHCM, làm trưởng đoàn đến thăm Tòa Tổng Giám mục TGP TPHCM.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...