Tiếng “dạ” trên môi

Chị nói làm nghề này em phải nhớ là luôn xài chữ “dạ”. Lời dạy nhập môn ấy đã gần hai mươi năm qua, tôi vẫn còn ghi nhớ. Đó là khi tôi chập chững bước vào ngành viễn thông, với cấp bậc thấp nhất, gọi là điện thoại viên. Nôm na là trực tổng đài, đợi khách hàng gọi tới thì trả lời, hỏi han, trao đổi, chăm sóc này nọ.

Và chữ cửa miệng tất nhiên là “dạ”. “Dạ đài 151 em nghe! Dạ em ở bên nhà mạng di động”… Rồi thì “Dạ anh vui lòng giữ máy”, “Dạ chị thông cảm dùm em”. Cái tiếng “dạ” tưởng chừng đơn giản ấy, hóa ra giúp mình làm dâu trăm họ, tập sự kiên nhẫn, biết lắng nghe, nắm bắt ý người mình đang tiếp chuyện, càng hiểu rõ chính cách ăn nói sẽ giữ gìn được hòa khí.

tiengda.jpg (61 KB)

Một cô giáo trẻ kể chuyện hồi đi dạy kèm, ông nội đứa học trò ngang tuổi cha cô ấy. Vài lần cô tới sớm, bác ấy hay tiếp chuyện với cô gia sư. Và điều đặc biệt là bác luôn có chữ “dạ” ở đầu câu: “Dạ hồi còn thanh niên tui cũng ham chơi lắm cô”; hoặc “Dạ cháu nó còn dở dang chén cơm cô vui lòng ngồi chờ chút”. Đã lâu lắm rồi, mà ngôn ngữ của bác ấy khiến cô ấy nhớ mãi: “Dạ thưa cô cháu nó lớn rồi mà tui cũng còn lo lắm”, “Dạ năm nay cũng không đi lại nhiều bị cái chân nó không được như xưa”…

Bây giờ có còn cảnh mỗi lần gọi học sinh phát biểu, tụi nhỏ không chịu trả lời ngay mà cứ “Dạ thưa cô” hoặc “Thưa cô con đọc bài” nghe cũng sốt ruột nhưng rất ưng bụng không? Dạo quanh mạng xã hội, thỉnh thoảng bắt gặp dân tình đối đáp có chữ “dạ”, chữ “thưa” mà thấy ấm lòng. Ví như, “Dạ cho em xin chia buồn cùng anh và gia đình”. Thế thôi, mà thiện cảm, mà tin rằng người viết nên câu giản dị ấy cái tầm văn hóa phải thế nào…

Ai hay sử dụng tiếng Anh sẽ không ác cảm với chữ “OK”, đó chẳng phải là lối nói xấc xược, đôi khi bị hiểu lầm. Nhưng bạn có công nhận rằng, nếu chốt câu chuyện bằng cách “dạ anh”, “dạ chị”, “dạ chú”, thì vẫn thấy vui hơn “OK” gọn lỏn? Đặc biệt nếu đó là nhân viên nói với cấp trên, người ít tuổi trao đổi với bậc trưởng bối.

Nhiều gia đình vẫn dạy con nói năng luôn phải có chữ “dạ”. Ví như “Dạ thưa dì con 5 tuổi”. Ra khỏi quán, anh bảo vệ hỏi đi hướng nào để dắt xe giùm, đang ngại quá, thì nghe anh nói: “Dạ không sao, chị cứ để tui!”.

Bạn từng nghe “Dạ vâng” bao giờ chưa? Nhiều người bảo vui rằng, đó là sự “giao hòa văn hóa Bắc Nam” khi gộp lại cách nói của cả hai vùng miền. Lại có người vẫn lầm tưởng khi dùng chữ “dạ” là tỏ thân phận kém cỏi, bề dưới, lép vế, hay hèn mạt. Đâu biết, chữ “dạ” đệm đầu khiến câu nói thêm phần nhẹ nhàng, khiêm tốn, và thể hiện con nhà có giáo dục, lễ nghi, phép tắc. Nào phải nịnh nọt, thấp bé gì đâu! Chỉ sợ sau này nếp giao tiếp đẹp đẽ ấy mai một, mới là đáng lo.

Hoàng My

 

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Nhớ bà thành nếp nhà
Nhớ bà thành nếp nhà
Giờ, bà đã đi xa. Cả nhà tôi thường nấu những món bà thích, làm những việc bà thường làm, nhắc đến bà trong mọi chuyện. Nhớ đến bà trở thành một nếp nhà mỗi khi họp mặt đông đủ, chứ không chỉ riêng ngày giỗ hay vào tháng 11...
Giữ gìn chức năng của đường sách
Giữ gìn chức năng của đường sách
Mới đây, đường sách Vũng Tàu tạm ngừng hoạt động, trong sự tiếc nuối đan xen tiếng thở dài của những ai từng có dịp đặt chân tới đây.
Niềm vui cùng Luce
Niềm vui cùng Luce
Sự kiện Tòa Thánh Vatican công bố nhân vật biểu tượng cho Năm Thánh 2025 theo phong cách hoạt hình trẻ trung, đã nhanh chóng thu hút sự quan tâm của giới trẻ.
Nhớ bà thành nếp nhà
Nhớ bà thành nếp nhà
Giờ, bà đã đi xa. Cả nhà tôi thường nấu những món bà thích, làm những việc bà thường làm, nhắc đến bà trong mọi chuyện. Nhớ đến bà trở thành một nếp nhà mỗi khi họp mặt đông đủ, chứ không chỉ riêng ngày giỗ hay vào tháng 11...
Giữ gìn chức năng của đường sách
Giữ gìn chức năng của đường sách
Mới đây, đường sách Vũng Tàu tạm ngừng hoạt động, trong sự tiếc nuối đan xen tiếng thở dài của những ai từng có dịp đặt chân tới đây.
Niềm vui cùng Luce
Niềm vui cùng Luce
Sự kiện Tòa Thánh Vatican công bố nhân vật biểu tượng cho Năm Thánh 2025 theo phong cách hoạt hình trẻ trung, đã nhanh chóng thu hút sự quan tâm của giới trẻ.
Những ngày nhà giáo buồn
Những ngày nhà giáo buồn
Xin đừng hiểu lầm là ngày 20/11 buồn vì cô giáo không có quà, không nhận được lời chúc mừng. Xưa, lúc tôi là giáo viên trung học, ngày này rất vui. Tôi vẫn nói cùng học trò mình rằng món quà ý nghĩa nhất các em dành cho thầy...
Tiếng “dạ” trên môi
Tiếng “dạ” trên môi
Chị nói làm nghề này em phải nhớ là luôn xài chữ “dạ”. Lời dạy nhập môn ấy đã gần hai mươi năm qua, tôi vẫn còn ghi nhớ.
Tri ân thầy dạy đức tin
Tri ân thầy dạy đức tin
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11, các em Thiếu nhi Thánh Thể giáo xứ Bình Thuận (TGP TPHCM) đã trao tặng đến linh mục chánh xứ, linh mục tuyên úy xứ đoàn, các nữ tu, anh chị huynh trưởng và giáo lý viên những đóa hoa đơn sơ
Nhớ Cuore với những tấm lòng cao cả
Nhớ Cuore với những tấm lòng cao cả
Tôi không nhớ rõ đã bao lâu rồi, nhưng nếu chỉ tính từ lúc giã từ nghề dạy học thôi thì đến nay cũng đã gần 30 năm tôi không đọc lại cuốn sách từng một thời bị mê hoặc.
Cuộc mưu sinh và cái tình với mối mang
Cuộc mưu sinh và cái tình với mối mang
Bạn có công nhận, cho dù kinh doanh lớn cỡ tập đoàn, công ty hay đơn giản là tiệm tạp hóa vùng quê, gánh khoai hay bắp nấu… cũng đều có mối mang?
Lỗi hẹn trong “Và em, lễ khấn dòng”
Lỗi hẹn trong “Và em, lễ khấn dòng”
“Và em, lễ khấn dòng” là thi phẩm thứ 24 của nhà thơ Lê Ðình Bảng, sau các tác phẩm gồm sách giảng văn, giáo trình sách giáo khoa, thơ, văn, ký..., xuất bản từ năm 1962 ở Sài Gòn và hải ngoại cho đến nay.