“Ở đây không cho vé số vào chú ơi!”

Ăn mặc xuề xòa thoải mái vì nắng nóng, tôi đạp xe vào con phố quen, tấp vô quán cà phê tấp nập khách. Ngay từ ngoài cửa đã tuột cảm xúc khi anh bảo vệ chặn lại: “Ở đây không cho vé số vô chú ơi!”. Tôi dựng xe đạp, nói: “Tôi đi uống cà phê”.

veso.jpg (44 KB)

Không phải lần đầu tôi có trải nghiệm bẽ bàng như vậy khi tới chỗ “sang trọng” mà không đi xe sang hay quần áo thời trang. Tôi đã chứng kiến nhiều cô bác anh chị bán vé số có khi bị đuổi như đuổi tà khỏi quán xá, thấy tội. Chỗ lịch sự thì nói nhẹ nhàng, cũng không ít nơi quát nạt thô lỗ cùng cái đẩy tay khinh khi ra mặt người nghèo, thật đáng xót. Tôi từng bán vé số. Nghề nào cũng mồ hôi, nhưng nghề vé số cơ cực hàng đầu. Hàng vạn vạn bà con nghèo tìm thấy ở nghề ấy chỗ kiếm cơm, dù rã chân dưới nắng cháy hay mưa dầm, kiên trì mời chào. Người ta đang uống cà phê, đang ăn hay đánh cờ, có khi họ mua giúp, nhưng không ít người thấy khó chịu vì nhân dáng lam lũ tảo tần của dân vé số phá vỡ không khí. Vé số có mệnh giá, thể lệ xổ số, giải thưởng, kinh doanh chịu thuế như mọi ngành, có dành lợi nhuận làm từ thiện xã hội, thì người bán vé số vẫn thường bị đối xử thiếu nhân văn. Nhiều lần chờ xe buýt ở trạm trước công ty xổ số kiến thiết một tỉnh thuộc miền Tây, thấy các nữ nhân viên trong áo dài tha thướt tan tầm, tôi trộm nghĩ: chỉ có nhân sự ở văn phòng công ty mới vận trang phục đẹp vậy, còn hầu hết người bán vé số đều nhếch nhác không khác dân quê đi làm đồng.

Tôi chợt nhớ đến bữa rồi đi xe khách lên Sài Gòn, ghế gần tài xế. Bác tài vui tính và có vẻ triết lý, khá tinh tế về đời sống. Anh nói: “Ai vô quán cũng trả tiền như nhau, nhưng chủ quán và nhân viên có khi đối xử khác nhau một trời một vực”. Câu nói ấy như lời khẳng định cho những gì tôi đang cảm nhận. Ly phê đá với vị đắng vốn có, nay như đắng hơn bởi sự “cộng hưởng” từ câu nói phủ đầu của người bảo vệ.

Khách hàng nào cũng là khách hàng, cần đối xử nhân văn, chuyên nghiệp, vì họ cũng đóng góp cho cuộc kinh doanh, không thể phân biệt vị khách mặc vest khác khách áo sờn, khách đi ô tô hay xe tay ga khác dân đi xe đạp… Nhưng nhờ cảnh huống này, tôi mới cảm hơn về một nghề mình từng có lúc trải qua và thương bà con nghèo hơn.

 Công Nguyên

 

Từ khoá:
Chia sẻ:

Bình luận

có thể bạn quan tâm

Xin cho em tuổi thơ tròn đầy
Xin cho em tuổi thơ tròn đầy
Bạn bè, thân hữu của tôi nhiều người chỉ sinh một con. Tôi hay góp ý với họ nếu chỉ sinh một thì không bác ái với con của mình.
Thu về ở nơi chỉ có hai mùa mưa nắng
Thu về ở nơi chỉ có hai mùa mưa nắng
Miền Tây trải nghiệm mùa Thu theo một cách rất riêng. Mùa Thu nơi đây không chỉ là những gì hiện hữu trước mắt, mà còn là trạng thái tâm hồn và sự hồi tưởng.
Thế hệ vĩ đại nhất đất nước này
Thế hệ vĩ đại nhất đất nước này
Khái niệm “thế hệ vĩ đại nhất” (The Greatest Generation, còn có tên khác là G.I Generation hoặc World War II Generation), được một vị tướng Lục quân Hoa Kỳ là James Van Fleet sử dụng lần đầu vào năm 1953.
Xin cho em tuổi thơ tròn đầy
Xin cho em tuổi thơ tròn đầy
Bạn bè, thân hữu của tôi nhiều người chỉ sinh một con. Tôi hay góp ý với họ nếu chỉ sinh một thì không bác ái với con của mình.
Thu về ở nơi chỉ có hai mùa mưa nắng
Thu về ở nơi chỉ có hai mùa mưa nắng
Miền Tây trải nghiệm mùa Thu theo một cách rất riêng. Mùa Thu nơi đây không chỉ là những gì hiện hữu trước mắt, mà còn là trạng thái tâm hồn và sự hồi tưởng.
Thế hệ vĩ đại nhất đất nước này
Thế hệ vĩ đại nhất đất nước này
Khái niệm “thế hệ vĩ đại nhất” (The Greatest Generation, còn có tên khác là G.I Generation hoặc World War II Generation), được một vị tướng Lục quân Hoa Kỳ là James Van Fleet sử dụng lần đầu vào năm 1953.
Bánh “hot” nhất mùa trăng
Bánh “hot” nhất mùa trăng
Bánh dẻo vốn được xem là loại bánh truyền thống ít thay đổi, giản dị so với bánh nướng. Nhưng hình ảnh chiếc bánh tròn, trắng, chứa lòng đỏ trứng muối bên trong, được giới thiệu với những cách ăn khác lạ đã nhanh chóng thu hút hàng triệu lượt...
Tản mạn về chiếc ATR-72
Tản mạn về chiếc ATR-72
Sinh ra và sống ở một xóm nghèo hẻo lánh cận cực Nam tổ quốc, nhưng không biết nguyên cớ gì mà trong tôi có tình yêu máy bay từ tấm bé.
Chuyện đưa rước con đi học
Chuyện đưa rước con đi học
Mối bận tâm của cha mẹ hôm nay, ngoài việc lo học phí, mua đồng phục, sách giáo khoa, tập vở đầu năm học, còn có mối lo hằng ngày đưa đón con đi học.
Tô canh bún ngày xưa
Tô canh bún ngày xưa
Tôi vẫn nhớ những bữa xế ở quê ngày còn nhỏ, khi mẹ bưng một tô canh bún nóng hổi đặt trước mặt mình. Đó thường vào lúc một buổi chiều mưa ướt trời ở quê nhà.
Thú vị chợ chuyên doanh
Thú vị chợ chuyên doanh
Trên quốc lộ 80 hướng về Rạch Giá, có một đoạn ngắn thôi, hai bên xanh bóng dừa, ven lộ là những trái khóm chín vàng xếp ngay ngắn trên các kệ, thành cái chợ độc đáo lộ thiên hấp dẫn khách lại qua, dù có khi chỉ kịp nhìn...
Hòa bình không hiển nhiên  như không khí
Hòa bình không hiển nhiên như không khí
Trong một chủ đề bàn luận về phim dã sử chiến tranh, có người hỏi: “Cớ sao nhiều người cứ thích phim chiến tranh thế nhỉ? Ra rạp xem phim cốt để giải trí, sao không chọn những bộ phim hài hước, vui vẻ để xem mà phải xem phim...